Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1725: Oan gia ngõ hẹp (2)



– Chạy, chạy mau.  

Đám người cưỡi yêu thú phi hành cùng với vũ giả phong hệ tức thì kinh hoàng thối lui, đâu còn dám tiến lên nửa bước.  

Hỏa sơn phun trào, diện tích bụi mù bao phủ cực lớn, che kín cả bầu trời, bên trong có một cỗ khí tức nóng bỏng không gì sánh được. Sợ rằng ngay cả tu luyện giả Suất cấp đi vào trong này cũng cảm thấy khó chịu.  

Ngay khi đám người Lục Lâm Thiên tiến vào trong Hỏa Sơn, trước mặt mọi người mơ hồ xuất hiện một cái đảo khổng lồ, nguy nga. Hình dáng hiển nhiện trước mắt mọi người, thế nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái, mơ mơ hồ hồ mà thôi. Không nhìn thấy rõ bên trong lắm.  

Trong Hỏa sơn, khí tức nóng bỏng kia dường như đều có thể tạo thành không ít ảnh hưởng với chân khí và linh lực. Đương nhiên loại ảnh hưởng thế này đối với Lục Lâm Thiên hiện giờ mà nói, hoàn toàn vô hiệu. Khi Lục Lâm Thiên đi qua đám bụi nóng bỏng này ánh mắt tức thì biến đổi.  

Phía trước lúc này cả bầu trời, núi non và hải vực đều tràn ngập dung nham nóng bỏng. Phương viên chí ít hơn ngàn dặm chung quanh đều là dung nham bao phủ. Những ngọn núi thẳng tắp trọc trời giống như là cây cột chống trời đều không tránh thoát số phận bị dung nham nhuộm đỏ.  

Mà lúc này trên toàn bộ Thiên đảo, khí tức bàng bạc kia ngày càng chấn động nhân tâm. Trực tiếp tạo thành một vòng quang tráo khổng lồ trên bầu trời. Cũng bởi vì vậy Thiên đảo mới không bị dung nham bao phủ. Mà có thể ngăn cản dung nham ở khoảng cách gần như vậy, trình độ cường hãn không cần phải nói.  

Chu vi Thiên đảo vốn là hải vực thế nhưng lúc này thay vào đó lại là dung nham cuồn cuộn. Trên mặt dung nham xuất hiện hỏa diễm nóng bỏng. Phía xa, trên Hỏa đảo rộng lớn kia vốn cực kỳ gồ ghề, những hòn đá lạ lùng san sát thế nhưng lúc này đều bị dung nham bao phủ. Chung quanh còn có không ít miệng núi lửa đang phun trào ra dung nham nóng bỏng. Nhưng năng lượng hiện tại đã yếu bớt, không thể phun ra tới vị trí xa như lúc ban đầu.  

Dưới nhiệt độ nóng bỏng, không khí như bị bốc hơi, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu đỏ rực. Toàn bộ bầu trời mơ hồ được bao phủ bởi một tầng không khí màu đỏ nhàn nhạt. Nhiệt độ nơi này so với chung quanh còn cao hơn nhiều.  

Lục Lâm Thiên luôn cảnh giác nhìn về phía trước. Từ Hỏa sơn phun trào cho tới hiện tại, sợ rằng nơi này không phải là địa phương tốt lành gì. Nếu không cẩn thận một chút sợ rằng cái mạng nhỏ sẽ để lại ở đây cũng là chuyện không phải là không có khả năng. Hắn nhất định phải cẩn thận một chút mới được.  

Sưu Sưu.  

Hầu như là cùng lúc, khi Lục Lâm Thiên xuất hiện ở bên ngoài những đám mây lửa mang theo bụi mù thì phía xa cũng xuất hiện vô số thân ảnh, cả đám đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía trước. Khắp bầu trời tràn ngập dung nham thế nhưng Thiên đảo lại không bị ảnh hưởng một chút nào.  

Từng đạo thân ảnh dừng lại bên ngoài Thiên đảo, cảm nhận năng lượng bàng bạc tiết ra ngoài khiến cho sắc mặt tất cả mọi người âm thầm biến hóa.  

Một lát sau đông đảo cường giả không ngừng đi qua từng đám mây lửa, thế nhưng cũng không có ai muốn là người đầu tiên đặt chân lên Thiên đảo. Cảm nhận năng lượng bàng bạc chung quanh khiến cho không ai dám tiến lên phía trước.  

Điều này cũng khó trách, người có thể xuất hiện ở chỗ này hiện tại đều được liệt vào hàng cường giả, đều có bối cảnh. Không phải người của các sơn môn lớn thì là cường giả tán tu, đương nhiên không có ai dại dột, can tâm tình nguyện làm kẻ đi đầu mở đường cho người khác.  

Nhân số ngày càng nhiều, tới cuối cùng có trên vạn người. Rất nhiều Vũ Suất, Linh Suất, Vũ Vương, Linh Vương trong đó. Mà còn có không ít khí tức mịt mờ, không khó đoán ra bên trong còn có cường giả Tôn cấp.  

Tâm thầm Lục Lâm Thiên tỏa ra, những người này không vội đương nhiên hắn cũng không phải vội. Năng lượng bàng bạc như vậy, nếu như thực sự có bảo vật xuất thế mà nói, không có nguy hiểm gì xảy ra mới là chuyện lạ.  

Mà khi tâm thần Lục Lâm Thiên tỏa ra chung quanh đột nhiên cảm thấy có mấy ánh mắt lạnh lẽo nhìn tới. Lục Lâm Thiên nhíu mày, quay về phía mấy ánh mắt lạnh lẽo kia. Ánh mắt Lục Thiếu Du lập tức biến đổi, trong mấy đạo thân ảnh này có một người Lục Thiếu Du biết, người này không phải là ai khác mà chính là Không Linh Vương của Linh Vũ giới.  

– Oan gia ngõ hẹp a.  

Trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra hàn mang, đối với Linh Vũ giới, hận ý trong lòng Lục Lâm Thiên không cần phải nói. Lập tức Lục Thiếu Du đảo mắt nhìn qua mấy người còn lại. Trước mặt Không Linh Vương có một người tuổi chừng ngũ tuần, cả người da bọc xương, khí tức trên người như có như không. Hai mắt giống như đến từ cửu u địa ngục khiến cho người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy hết hồn.  

– Vũ Tôn.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi, tu vi người này nhất định đã đạt tới Vũ Tôn, không những thế còn không phải là Vũ Tôn bình thường. Lục Lâm Thiên phỏng đoán, khí tức của người này sợ rằng so với Thánh Vũ Thiên Tôn Nguyễn Thượng Hành cũng không kém bao nhiêu.  

Bên người người này còn có hai người, đều là lão giả nhìn qua chừng ngũ tuần. Khí tức như có như không. Thế nhưng khí tức mơ hồ tiết ra kia khiến cho Lục Lâm Thiên nhướng mày. Chỉ sợ hai người này cũng là Vũ Tôn. Về phần những người còn lại Lục Lâm Thiên không khó nhận ra đều là Vương cấp. Có một người khí tức dường như so với Không Linh Vương còn mạnh hơn không ít.  

– Ba Vũ Tôn, sáu Vương cấp.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên run lên, thực lực của Linh Vũ giới này quả thực vô cùng cường hãn, cũng không biết phía sau có bao nhiêu thực lực. Mà lần này hắn cũng không nhìn thấy Lăng Thanh Tuyền kia.  

Nhớ tới Lăng Thanh Tuyền kia, tức giận trong lòng Lục Lâm Thiên đã phai nhạt đi không ít, dường như sau khi điên cuồng phát tiết ở trong mật thất, cơn tức giận của hắn cũng được phát tiết không ít. Thế nhưng đây chỉ là hận ý đối với cá nhân Lăng Thanh Tuyền mà thôi. Đối với Linh Vũ giới mà nói vẫn còn không tiêu tán, còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.  

– Không Linh Vương, đó chính là Lục Lâm Thiên sao?  

Trong bầu trời, lão giả có ánh mắt âm hàn bên cạnh Không Linh Vương nhìn về phía Lục Lâm Thiên rồi hỏi Không Linh Vương.  

– Không sai, hắn chính là Lục Lâm Thiên, tiểu đồng bên người chính là một đầu yêu thú kinh khủng. Có thể hiệu lệnh vạn thú, hai bên chính là Lục Tâm Đồng và Dương Quá, hắc y nhân kia thì ta chưa từng gặp mặt qua.  

Không Linh Vương nhìn đám người Lục Lâm Thiên, ánh mắt nhìn thân ảnh màu đen kia cực kỳ nghi hoặc, bởi vì mặc kệ hắn dò xét ra sao, căn bản không nhìn ra khí tức của người này.  

– Vũ Linh khí Thiên cấp, còn có linh khí Địa cấp, bảo vật trong giới cần có khả năng cũng nằm trong tay hắn. Lần này không thể để cho hắn chạy thoát nữa.  

Không Linh Vương nói.  

– Đó là đương nhiên, sau khi chúng ta giải quyết việc Thiên đảo xong thì giải quyết hắn cũng không muộn. Lần này nhất định sẽ bắt được hắn, ta không tin mỗi lần đều có người cứu hắn.  

Lão giả âm hàn lạnh nhạt nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Lâm Thiên, thần khí Tử Lôi Huyền Đỉnh khiến cho trong lòng hắn sôi trào.