Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1730: Sơn mạch cổ xưa (1)



Cạch cạch…  

Giống như là có năng lượng ngập trời phóng lên cao, quang tráo nứt nẻ mang theo từng đợt thanh âm bạo liệt. Mọi người lập tức kinh ngạc nhìn thấy quang tráo bằng năng lượng đột nhiên nứt nẻ hóa thành từng mảnh nhỏ trong không trung mang theo một cỗ khí tức ngập trời khuếch tán ra chung quanh.  

Năng lượng bàng bạc khuếch tán giống như một cơn lốc che trời khiến cho mọi người phải vận công chống đỡ. Đồng thời, năng lượng ngập trời tán loạn, những cái khe lớn trên Thiên Đảo lúc này bắt đầu nứt nẻ.  

Ầm ầm…  

Trên ngọn núi cao vυ”i trên mây trên Thiên đảo đột nhiên sơn băng địa liệt, một tiếng nổ vang lên, một động khẩu lớn xuất hiện trước mặt mọi người.  

– Có thông đạo, thông đạo mở ra rồi.  

Nhìn thấy cảnh này con mắt không ít người tức thì đỏ lên, một ít cường giả nôn nóng đã đu tới gần một chút. Thế nhưng nhớ tới kết cục của Hỏa sơn bạo phát kia không có ai dám đi vào gần quá.  

– Thiếu chủ, có thông đạo không gian. Nơi này sợ rằng là phủ đệ của cường giả viễn cổ hoặc là bí địa.  

Thanh âm của Hắc Vũ vang lên trong tai Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày, trong động khẩu này không biết có cái gì. Nếu như là phủ đệ của cường giả viễn cổ cố ý phong ấn dưới Hỏa đảo thì quả thực vô cùng đáng sợ.  

– Nhanh, mau vào đi.  

Nhìn thấy không có nguy hiểm gì, không ít người lá gan lớn lập tức thi triển thân pháp, nhanh chóng phóng về phía trước. Vượt qua đại dương dung nham kia lập tức xuất hiện bên ngoài thông đạo trên không. Do dự một chút, mấy người này lập tức tiến vào trong thông đạo trong không gian.  

Nhìn thấy có người tiến vào đầu tiên, những người còn lại cũng không nhịn được nữa. Biển người bên ngoài tức thì cuồng nhiện, từng đạo thân ảnh cấp tốc phóng về phía thông đạo mà đi. Nhìn dáng vẻ kia giống như là sợ trọng bảo bị người khác nhanh chân tới trước. Ngay cả Lục Lâm Thiên lúc này cũng vậy, trong lòng sôi trào, nếu như có bảo vật cũng không thể để cho kẻ khác nhanh chân tới trước.  

Nhưng mà Lục Lâm Thiên vẫn cố gắng nhịn xuống, tôi luyện càng nhiều khiến cho tính cách của Lục Lâm Thiên so với thường nhân còn bình tĩnh hơn không ít. Nếu như thực sự là bí địa hoặc là phủ đệ của cường giả viễn cổ mà nói sợ rằng sẽ có nguy hiểm. Bất luận là một cường giả nào ngã xuống khi đại nạn tới cũng không đơn giản đem bảo vật của mình giao cho người khác dễ dàng như vậy.  

Nhưng vào lúc này giống như Lục Lâm Thiên lo lắng, trong thông đạo không gian này quả thực có nguy hiểm. Ngay khi có không ít người tiến vào bên trong, trong thông đạo không gian lập tức xuất hiện một cơn cuồng phong. Không gian lực bàng bạc khiến cho mọi người không thể tiến lên một bước.  

Mà dưới ánh mắt của mọi người, trong thông đạo lập tức có vô số phong nhận bạo phát ra. Phong nhận không gian này đột nhiên tràn ra cắt vỡ không gian xung quanh. Phàm là người bị phong nhận trong không gian cắt vào hầu như ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn không kịp phát ra đã lập tức hóa thành huyết vụ. Đám Vũ Suất, Linh Suất hoàn toàn không có bao nhiêu lực chống cự. Trong không gian này có lực ràng buộc cực lớn, Vũ Suất Linh Suất ở bên trong tốc độ chịu ảnh hưởng không ít cho nên căn bản không thể chạy trốn.  

Biến cố bất thình lình xảy ra, hầu như trong nháy mắt lập tức có thêm hơn mười Vũ Suất, Linh Suất hóa thành huyết vụ. Từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, khiến cho vô số người phía sau lập tức dừng lại.  

– Có không gian lực ràng buộc, dường như muốn ngăn cản chúng ta.  

Trong lúc mọi người binh tĩnh lại, có không ít người của các thế lực và các cường giả tiến vào trong thông đạo. Những cường giả này rốt cuộc cũng có động tác. Phong nhận trong không gian này tuy rằng cực kỳ lợi hại, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, còn không tạo thành uy hϊếp trí mạng.  

Trong nháy mắt trong thông đạo lập tức có vô số chân khí và linh lực bàng bạc bạo phát rồi quanh quẩn hóa thành từng đạo quang tráo và quang mang, mọi người lập tức tiến vào bên trong. Phong nhận trong không gian bắn ra, thế nhưng lại bị chân khí và linh lực bàng bạc chống lại, hoàn toàn ngăn cản phong nhận.  

– Lục lão đệ, không gian lực bực này dường như cũng không thể làm khó được đệ. Chúng ta đi vào thôi, chư vị cũng nên đi thôi. Đừng để cho bảo vật bị kẻ khác nhanh chân tới trước.  

Lạc Kiến Hồng nhìn Lục Lâm Thiên và mọi người nói. Nhìn thông đạo phía trước, cảm nhận không gian lực mạnh mẽ bên trong, cánh tay hắn vung lên, chân khí bàng bạc tuôn ra đem quanh thân bao phủ. Cường giả Nhật Sát các cũng bố trí thủ đoạn hộ thân.  

– Lục chưởng môn. Chúng ta cũng vào đi thôi.  

Tiêu Dao Vương Quân Lâm Hàn nhìn phía trước lập tức bố trí thủ đoạn hộ thân. Cường giả Vũ Tôn trong bang cũng lập tức bạo phát chân khí, tiếng xé gió như sấm vang vọng, lập tức đem mấy Vũ Suất, Linh Suất còn lại trong bang bao phủ vào bên trong.  

Cường giả Thiên Ưng lâu, Thánh Linh cốc cũng như vậy, cả đám xuất thủ bảo vệ mấy người có tu vi Suất cấp, bắt đầu tiến vào trong thông đạo.  

– Lục chưởng môn, mời.  

Tử Yên vẫn ở bên người Lục Lâm Thiên không xa nhẹ nhàng nói. Quanh thân được bao phủ bởi một vòng quang tráo vô hình, khí tức bàng bạc thả ra. Ánh mắt Lục Lâm Thiên ngẩn ra, tu vi Tử yên dường như so với khi trước đã mạnh hơn không ít.  

– Tử Yên cô nương, mời.  

Lục Lâm Thiên nói, chân khí quanh người tuôn ra, lại quay đầu nói với mọi người phía sau:  

– Tất cả cẩn thận một chút.  

– Còn chưa đủ làm tổn thương tới đệ.  

Tiểu Long không đặt vào trong mắt, quang mang nhàn nhạt quanh thân chợt lóe, không chút kiêng nể mà nói.  

Lục Lâm Thiên cười cười, bằng vào lực phòng ngự của Tiểu Long đương nhiên không có vấn đề gì. Hắn lập tức phóng về phía trước, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Như Hoa, Thiên Sí Tuyết Sư cũng tự bố trí thủ đoạn hộ thân, mà Hắc Vũ hoàn toàn không để ý tới, trường bào run lên, chắp tay mà đứng, chậm rãi đi về phía trước. Giống như không gian lực trong thông đạo hoàn toàn không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với Hắc Vũ vậy.  

– Người này thật đáng sợ.  

Trong Thiên Địa các, Hỏa Vân Tôn giả nhìn Hắc Vũ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Hai vị cường giả Tôn cấp bên cạnh nhìn nhau, trong mắt rõ ràng vì Hắc Vũ mà biến sắc.  

Lúc này Lục Lâm Thiên bố trị hộ thân cương khí đi vào trong thông đạo. Lập tức hắn cảm giác được có một cỗ lực lượng không gian mạnh mẽ bao phủ về phía hắn. Dưới không gian lực này, hắn có cảm giác giống như thái sơn áp đỉnh, người có tu vi thấp sợ rằng không thể tiến về phía trước. Đi về phía trước mỗi một bước đều càng thêm khó khăn. Bốn phía không ngừng có phong nhận cuồn cuộn không dứt mang theo lực lượng cắt vỡ không gian bắn ra. Tuyệt đối không thể khinh thường. Vũ Suất, Linh Suất bình thường sợ rằng nếu như không có thủ đoạn nào đó đều khó mà có thể chống lại được. Đối với người có tu vi Vũ Vương và Linh Vương, có lẽ cũng không thể tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng.  

Mà lúc này đối với Lục Lâm Thiên mà nói quả thực không có một chút khó khăn nào. Đối với không gian lực này Lục Lâm Thiên cũng vô cùng hiếu kỳ. Dưới không gian lực ràng buộc lại có phong nhận công kích dường như mang theo một loại thuộc tính phong, mà trong không gian lực còn có một cỗ năng lượng thuộc tính thổ mới khiến cho không gian có cảm giác trầm trọng như vậy.