Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1733: Gặp người quen (1)



Sâu trong sơn mạch, khí tức cổ xưa ngày càng đậm khiến cho người ta có cảm giác nguy hiểm tồn tại. Thân ảnh đám người Lục Lâm Thiên cũng chậm lại một chút, như vậy coi như gặp phải nguy hiểm nào đó cũng có thời gian phản ứng.  

Sưu Sưu.  

Tại một chỗ trong sơn mạch đột nhiên vang lên từng tiếng xé gió sắc bén. Từng đạo quang ảnh màu xanh mang theo mùi tanh nồng nặc nhanh như thiểm điện bắn về phía đám người Lục Lâm Thiên.  

– Cẩn thận.  

Quang ảnh màu xanh đột nhiên xuất hiện khiến cho Lục Lâm Thiên nhíu mày, mà thân ảnh Tiểu Long nhảy ra. Cánh tay nho nhỏ vung lên, hỏa diễm màu vàng kinh khủng từ trong miệng phun ra đánh vào trên mấy đạo quang ảnh màu xanh. Mấy đạo quang ảnh màu xanh kia dãy dụa một chút rồi lập tức hóa thành tro tàn.  

– Hình như là Hưởng Vĩ Yêu Xà ngũ giai, vô cùng độc, nếu như bị nó cắn, ngay cả Vũ Vương và Linh Vương cũng phải khổ sở.  

Lục Tâm Đồng nói.  

– Khắp nơi đều có nguy hiểm a.  

Lục Lâm Thiên nói xong càng thêm cẩn thận. Tuy rằng thực lực mọi người bên cạnh hắn đều không kém. Thế nhưng cũng vẫn phải chú ý, nguy hiểm ở nơi này cũng không ít.  

Sưu Sưu.  

Ngay khi Lục Lâm Thiên nói xong trong nháy mắt có mấy tiếng xé gió vang lên, mấy đạo thân ảnh lập tức phóng tới. Ánh mắt đều nhìn kỹ vào đám người Lục Lâm Thiên, dường như vừa rồi Tiểu Long xuất thủ đã đưa tới những người này.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt liếc mắt qua rồi lập tức nhíu mày. Người tới không ngờ lại là người của Nguyệt Long các. Người dẫn đầu chính là Thu Thủy Vương Bối Hải Linh, trên người mặc một bộ y phục màu hồng bao quanh thân thể mềm mại, đẫy đà. Dung nhan quyến rũ, phía sau còn có hai cường giả Tôn cấp.  

– Hóa ra là Lục chưởng môn.  

Bối Hải Linh nhìn thấy Lục Lâm Thiên lập tức nở nụ cười nhàn nhạt, cực mỳ mê hoặc.  

– Không ngờ là Bối các chủ a.  

Lục Lâm Thiên ngoài miệng nói, trong lòng thầm nghĩ, nếu như ngươi biết được chuyện Nguyệt Long các sợ rằng sẽ cười không nổi a.  

– Lục chưởng môn, phía trước dường như càng ngày càng nguy hiểm, chúng ta đi cùng nhau có được không?  

Bối Hải Linh nhìn Lục Lâm Thiên, nàng có cảm giác vẻ mặt của hắn có chút không thích hợp, thế nhưng cụ thể cũng không thể nào nói rõ được.  

– Quên đi, ta quen đi một mình hơn.  

Lục Lâm Thiên cũng không khách khí, nếu như hiện tại không phải lúc nói không chừng hắn sẽ trực tiếp xuất thủ với Nguyệt Long các này. Dù sao thù hằn với nhị các nhị đảo đã không có khả năng hóa giải. Tục ngữ nói tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, trước tiên giải quyết cường giả của đối phương, sau này cũng bớt đi một ít nguy hiểm.  

– Đi.  

Nói xong, Lục Lâm Thiên cũng không để ý tới người của Nguyệt Long các mà lập tức vung tay lên, ngón chân điểm nhẹ không trung, thân thể bắn về phía xa. Mà đám người Tiểu Long, Lục Tâm Đồng cũng nhanh chóng đuổi theo.  

Sắc mặt Bối Hải Linh cùng với chúng cường giả trong Nguyệt Long các không ngừng biến hóa. Bối Hải Linh cau mày, nàng không ngờ cái mặt nóng của mình lại áp vài cái mông lạnh, vẻ mặt có chút khó coi.  

– Các chủ, Lục Lâm Thiên này ỷ vào Vân Dương Tông và Linh Thiên môn cho nên không biết trời cao đất rộng.  

Một trưởng lão trong Nguyệt Long các trầm giọng nói.  

– Vũ Vương nho nhỏ, cho dù là Linh Vũ song tu, vũ giả ngũ hệ, một khi không đột phá tới Tôn cấp cũng không cần quá chú ý.  

Một cường giả Tôn cấp nói.  

Sưu Sưu.  

Đám người Lục Lâm Thiên tiếp tục đi về phía trước, dọc đường đi Tiểu Long thả ra khí tức khiến cho yêu thú trong sơn mạch không dám tới gần, cũng bớt đi không ít phiền phức.  

Ngao.  

Một canh giờ sau, trong một núi sâu trong nháy mắt truyền đến một tiếng thú rống lớn. Một đầu yêu thú giống như đại bàng từ trong rừng cây bắn ra.  

Phanh.  

Trong nháy mắt có một đạo chưởng ấn từ trong rừng cây bắn tới, sau đó hung hăng đánh vào trên đầu yêu thú này. Đầu yêu thú lớn này đập vào trên một cây đại thụ che trời. Cây đại thụ bị chấn động dữ dội, thân cây nứt nẻ, thế nhưng không ngờ lại không bị gãy.  

Phanh Phanh Phanh.  

Yêu thú khổng lồ đập vào mặt đất, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp truyền ra thì đột nhiên ngừng lại. Thân hình khổng lồ khiến cho mặt đất rung chuyển đã mất đi sinh cơ.  

Đồng thời, thân ảnh mấy người Lục Lâm Thiên từ trong sơn mạch xuất hiện. Đầu yêu thú lục giai hậu kỳ này vừa mới ra tay đánh lén hắn, bằng không Lục Lâm Thiên cũng không ra tay đánh chết nó. Hắn lập tức không chút khách khí thu yêu đan vào trong tay.  

– Lão đại, đã một ngày một đêm rồi, dường như còn chưa gặp phải bảo vật gì a.  

– Là ánh mắt đệ cao quá.  

Lục Lâm Thiên nói, dọc đường đi hắn đã thu được không ít linh dược. Không ít đều là tài liệu luyện chế đan dược cao phẩm, cực kỳ khó gặp. Thế nhưng ở bên trong sơn mạch này không ngờ lại dễ dàng nhìn thấy như vậy. Nếu như là ở bên ngoài, số linh dược mà mấy ngày nay mọi người thu được tuyệt đối là một bút xa xỉ.  

Phanh Phanh.  

Phía xa trong không trung truyền đến thanh âm bạo liệt. Ánh mắt Lục Lâm Thiên lập tức nhìn về phía xa, động tĩnh này cũng không nhỏ.  

– Có không ít người đang động thủ, thực lực cũng không thấp.  

Hắc Vũ mở miệng nói.  

– Thực lực cũng không thấp sao?  

Lục Lâm Thiên nhíu mày, trong lòng định mặc kệ.  

– Hẳn là người của Khôn Dương đảo.  

Tâm thần Hắc Vũ tỏa ra lập tức nói:  

– Ở cách đây cũng không xa.  

– Người Khôn Dương đỏa.  

Lục Lâm Thiên nheo mắt, vậy thì không giống trước nữa. Khôn Dương đảo động vào Thánh Linh giáo, cũng không biết bọn họ đang động thủ với ai. Nếu như có cơ hội hắn cũng không ngại chiếm chút tiện nghi.  

– Chúng ta đi xem một chút.  

Lục Lâm Thiên do dự một chút rồi nói, nếu là sơn môn bình thường hắn sẽ mặc kệ. Thế nhưng nếu là Khôn Dương đảo thì hắn có thể nhìn qua một chút. Nếu có cơ hội đánh chết mấy cường giả này, coi như là làm hao tổn thực lực của Khôn Dương đảo.  

– Ca ca, huynh định…?  

Lục Tâm Đồng do dự một chút rồi nói.  

– Nếu như có cơ hội đánh chết mấy người này cũng được.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, trong nụ cười nhàn nhạt có sát ý lạnh lẽo. Dù sao hắn và Khôn Dương đảo cũng khó tránh khỏi việc đại chiến một hồi. Có thế làm đối phương tổn thất mấy cường giả thì đối với hắn cũng là chuyện có lợi. Hiện tại có Hắc Vũ bên người, thực lực hoàn toàn áp đảo Khôn Dương đảo, lúc này nếu như không động thủ, sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.  

Trong sơn mạch tràn ngập khí tức cổ xưa. Một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện phóng qua, mơ hồ có vẻ vô cùng chật vật. Đạo thân ảnh này có dáng vẻ gầy gò, tuổi tác chừng lục tuần, toàn thân khiến cho người ta có cảm giác da bọc xương. Trên đỉnh đầu có búi tóc dài, trường sam trên người rộng thùng thình, ống tay áo lại rấtg lớn, có vẻ cực kỳ không hợp. Nhưng mà ánh mắt lão giả này cực kỳ sắc bén, thế nhưng trong mắt lúc này tràn ngập vẻ kinh hãi.  

Nếu như Lục Lâm Thiên có mặt ở đây đương nhiên có thể nhận ra, người này chính là Thiên Thủ Quỷ Vương.  

– Hỗn đản…