Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1736: Hỗ trợ (1)



Thiên Thủ Quỷ Vương nói xong, tay ném ra một đạo lưu quang lớn tiếng nói:  

– Diễn Linh thiên quả, các ngươi chậm rãi đoạt đi.  

– Diễn Linh thiên quả.  

Nghe bốn chữ này không ít người nhíu mày, Nguyệt Long các, Thánh Linh cốc, không ít cường giả trong hai sơn môn này lao ra. Người của Khôn Dương đảo thật không ngờ Thiên Thủ Quỷ Vương lại dùng chiêu này, trong nháy mắt cả đám phóng tới đạo lưu quang kia.  

Sưu.  

Hầu như là cùng lúc thân ảnh Thiên Thủ Quỷ Vương giống như thiểm điện trong nháy mắt chạy trốn. Khi chưa tới đường cùng hắn không thể từ bỏ.  

– Thiên Thủ Quỷ Vương, tâm tư này của ngươi quá dễ đoán.  

Một tiếng trầm thấp vang lên. Đồng thời thân hình Thiên Thủ Quỷ Vương vừa động thì không gian chung quanh lập tức bị phong tỏa. Dưới không gian lực của cường giả Vũ Tôn áp chế, thân ảnh Thiên Thủ Quỷ Vương đứng khựng lại, sắc mặt đại biến.  

– Thứ này là của ta.  

Đồng thời, trong bầu trời vang lên tiếng hét lớn, mấy cường giả đồng thời tranh đoạt vật mà Thiên Thủ Quỷ Vương tung lên.  

Phanh Phanh Phanh…  

Không gian nứt ra, mấy cường giả Tôn cấp xuất thủ khiến cho trời rung đất chuyển. Sơn mạch chung quanh có vô số đại thụ che trời giống như ngọn núi cao vυ”t bị phá hủy thành tro tàn.  

– Là giả, đây là một viên đan dược ngũ phẩm mà thôi.  

Trong lúc hỗn loạn tranh đoạt chúng cường giả mới phát hiện ra, thứ Thiên Thủ Quỷ Vương Tung lên chỉ là một khỏa đan dược bình thường mà thôi, mọi người không ngờ đều bị người này đùa giỡn.  

– Hỗn đản.  

Mấy cường giả Tôn cấp không khỏi thầm mắng một tiếng rồi lập tức trở về trong đội hình của mình. Lúc này Không Nhận Tôn giả cũng đã bắt được Thiên Thủ Quỷ n. Cường giả Tôn cấp còn lại của Khôn Dương đỏa vừa mới tranh đoạt không khỏi mắng to một tiếng. Đường đường là Vũ Tôn, không ngờ lại bị Thiên Thủ Quỷ Vương này đùa giỡn trong tay.  

– Thiên Thủ Quỷ Vương, đây là do ngươi tự mình muốn chết.  

Vẻ mặt Không Nhận Tôn giả trầm xuống, gϊếŧ người này thì có thể thu được Diễn Linh thánh quả.  

– Thiên Thủ Quỷ Vương có liên quan với Phi Linh môn ta. Cũng chính là người của Phi Linh môn ta, ai dám động tới người của Phi Linh môn ta thì phải trả một cái giá đắt.  

Tiếng quát lạnh lẽo của Lục Lâm Thiên truyền tới, thân hình chậm rãi tiến lên nhìn về phía Thiên Thủ Quỷ Vương đang bị Không Nhận Tôn giả cấm chế.  

– Tiểu tử, ngươi nên biết rằng ngươi đang nói chuyện với ai. Đừng tưởng rằng có chút danh khí trong đám người trẻ tuổi mà đã diễu võ dương oai, đồ không biết trời cao đất rộng. Nếu như ta muốn đánh chết ngươi, so với đánh chết một con kiến cũng không kém bao nhiêu.  

Nhìn Lục Lâm Thiên, Không Nhận Tôn giả lạnh nhạt nói một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.  

– Vậy ngươi cứ thử gϊếŧ Thiên Thủ Quỷ Vương cho ta xem. Ta bảo đảm ngày hôm nay sẽ khiến cho người của Khôn Dương đảo không có một ai rời khỏi đây được. Nếu như ngươi không tin thì cứ thử xem.  

Lục Lâm Thiên chậm rãi tiến lên, trực tiếp đi về phía đám người Khôn Dương đảo, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.  

– Tiểu tử kiêu ngạo.  

Một trưởng lão trong Khôn Dương đảo nhận được ánh mắt của Thiên Dương Vương, nhìn thấy Lục Lâm Thiên tiến tới liền lao thẳng về phía Lục Lâm Thiên. Trong tay nhanh chóng đánh ra một đạo chưởng ấn dùng xu thế sấm sét công kích về phía Lục Thiếu Du.  

Dạ Vị Ương của Thánh Linh Cốc nhíu mày, nhìn thấy Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Tiểu Long hoàn toàn không để ý, trong lúc nghi hoặc ánh mắt lập tức nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

Sưu…  

Trưởng lão Khôn Dương đảo dường như cũng biết Lục Lâm Thiên bất phàm, xuất thủ hoàn toàn không lưu tình, chưởng ấn đem theo không gian vặn vẹo lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai bắn tới trước người Lục Lâm Thiên. Lực lượng mạnh mẽ khiến cho không gian chung quanh lõm xuống.  

Phanh Phanh.  

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một chưởng cường hãn của trưởng lão Khôn Dương đảo mang theo lực lượng mạnh mẽ trực tiếp đánh vào trên người Lục Lâm Thiên, hoàn toàn không để cho Lục Lâm Thiên có phản ứng. Trong sát na này trên miệng vị trưởng lão kia nở nụ cười nhạt, kỳ thực Lục Thiếu Du này cũng chỉ có thế mà thôi.  

– Vũ Vương bát trọng mà đã nghĩ tới đối phó với ta, ngươi còn quá yếu.  

Trong nháy mắt khi đạo chưởng ấn của đối phương đánh vào ngực, hàn ý trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra. Thủ ấn được kết, một đạo cấm chế hạ xuống, đồng thời hóa chưởng thành trảo chụp vào trên vai Vũ Vương bát trọng này, sau đó nhanh chóng lui lại.  

– Không tốt, cẩn thận.  

Hầu như cùng lúc đó một cường giả Tôn cấp bên người Không Nhận TÔn giả định xuất thủ, mà lúc này thanh âm của Lục Lâm Thiên vang lên:  

– Nếu như ngươi dám động thì hắn lập tức sẽ chết.  

Nói xong thân ảnh Lục Lâm Thiên đã lùi lại cách đó mấy chục thước, không gian lực của cường giả Vũ Tôn khiến cho Lục Lâm Thiên phải cố kỵ, bàn tay nắm lấy vai của Vũ Vương bát trọng Khôn Dương đảo, hàn ý trong mắt tràn ra. Một kích của Vũ Vương bát trọng Lục Thiếu Du hoàn toàn không để vào trong mắt. Dựa vào Bất Diệt Huyền Thể hắn có thể dễ dàng chống lại. Cho dù không có Bất Diệt Huyền Thể công kích của người có tu vi đồng cấp đối với hắn không là gì, hắn không đặt vào trong mắt.  

Cảnh tượng vừa rồi xảy ra vô cùng nhanh, khiến mọi người kinh ngạc không thôi, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương của Thánh Linh cốc cùng với đám người Hàn Ngọc Tôn giả chấn động nhìn về phía Lục Lâm Thiên. Trong lòng chấn động không nói thành lời. Trong Nguyệt Long các, số người kinh sợ cũng không phải là ít. Mọi người không biết là đang kinh sợ vì lực phòng ngực của Lục Lâm Thiên hay là khϊếp sợ Lục Thiếu Du trong nháy mắt đã cấm chế một Vũ Vương bát trọng.  

– Tiểu tử, ngươi muốn chết.  

Trước người Lục Lâm Thiên, ánh mắt Vũ Tôn nhất trọng mang theo vẻ sắc bén nhìn về phía hắn. Trên khuôn mặt già nua tràn ngập hàn ý khiến cho chung quanh cảm thấy lạnh lẽo. Trước mặt bọn họ, không ngờ trưởng lão trong môn lại bị người khác bắt mất, mặt mũi tổn thất cũng không nhỏ.  

– Ta có muốn chết hay không cũng không cần ngươi lo. Nếu như ngươi không thả Thiên Thủ Quỷ Vương ngay cho ta thì hắn lập tức sẽ chết.  

Lục Lâm Thiên nhìn Vũ Vương bát trọng đang cấm chế trong tay rồi mỉm cười nói. Lúc này đối mặt với Vũ Tôn hắn không có chút e ngại. Người này chỉ là Vũ Tôn nhất trọng mà thôi, cho nên hắn cũng không để vào mắt. Cho dù là chính diện chống lại hắn tuyệt không e ngại. Không Nhận Tôn giả bắt Thiên Thủ Quỷ Vương chỉ là Vũ Tôn tam trọng mà thôi. Có Hắc Vũ ở đây hắn không cần cố kỵ gì. Chỉ vì hiện tại có nhiều người, thực lực của Hắc Vũ chính là một con bài chưa lật lớn của hắn, cố gắng không nên bại lộ. Bằng không sẽ khiến cho mọi người đề phòng. Trong tình huống đoạt bảo mà như vậy sẽ cực kỳ bất lợi. Lục Lâm Thiên thậm chí còn sớm truyền âm cho Hắc Vũ không tới lúc vạn bất đắc dĩ không nên bại lộ thực lực.  

– Tiểu tử, ngươi dám trả giá với ta? Ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào khoong?  

Vũ Tôn của Khôn Dương đảo kia gần như rít lên nhìn Lục Lâm Thiên rồi nói.  

– Ngươi uy hϊếp ta cái rắm. Nếu như ta sợ Khôn Dương đảo các ngươi thì đã không làm như vậy. Thả hay không tùy vào đám người Khôn Dương đảo các ngươi, ta có rất nhiều thời gian.