Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1749: Phục dụng linh quả (2)



– Chưởng môn, số Diễn Linh thánh quả này ăn sớm khi nào thì càng tốt khi đó. Thế nhưng nếu dùng khỏa thứ hai thì sẽ không có hiệu quả gì nữa. Ta và Bàn Vân sau khi dùng hơn mười khỏa, hình như tới khỏa thứ ba đã hoàn toàn không có hiệu quả gì.  

Bàn Hủy nói với Lục Lâm Thiên.  

– Cái gì?  

Lục Lâm Thiên không nói gì, mỗi người dùng hơn mười khỏa Diễn Linh thánh quả, chính là xấp xỉ ba mươi khỏa a. Trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có Bàn Hủy và Bàn Vân này mới không coi Diễn Linh thánh quả ra gì mà thôi.  

Thiên Thủy Quỷ Vương vô cùng buồn bực, thảo nào khi trước Bàn Hủy này không đuổi theo. Hóa ra hắn đã sớm không buồn ăn vào nữa. Mà vì một khỏa Diễn Linh thánh quả này mình còn liều mạng, quả thực người so với người quá khác nhau a.  

– Hiểu rỗi.  

Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, bất luận một loại linh quả nào trong thiên địa đều như vậy. Càng ăn vào sớm bao nhiêu thì càng có hiệu quả lớn bấy nhiêu, hắn nói:  

– Bàn Hủy huynh, các người mau chóng khôi phục thương thế đi. Trong tay ta có một chút đan dược chữa thương, có lẽ có tác dụng với hai người.  

Lục Lâm Thiên nói xong, trong tay xuất hiện sáu khỏa đan dược chữa thương thất phẩm cao giai. Quả thực ra tay cũng không nhỏ. Bàn Hủy bị thương, Bàn Vân vì sinh cho nên tiêu hao mà suy yếu. Đám người bọn hắn cũng nên phục dụng Diễn Linh thánh quả này, có lẽ cũng sẽ chậm trễ không ít.  

– Đa tạ chưởng môn.  

Bàn Hủy và Bàn Vân tiếp nhận đan dược, sắc mặt khẽ đổi. Trong lòng càng cảm thấy nhân loại trước mặt không tồi. Chí ít đối với bọn họ cũng cực kỳ tôn kính, tuy rằng bọn họ thuần phục thế nhưng nhân loại này cũng không có ý tứ sai bảo.  

– Tất cả mọi người phục dụng Diễn Linh thánh quả đi. Đối với tu vi sau này có không ít chỗ tốt.  

Lục Lâm Thiên nói với mọi người sau đó lại nhìn về phía Hắc Vũ nói:  

– Hắc Vũ thúc, thúc cũng ăn vào một khỏa đi.  

– Diễn Linh thánh quả đối với yêu thú, linh thú bát giai mà nói có tác dụng không ít, ta cũng không khách khí nữa.  

Hắc Vũ nói, bảo vật như vậy đối với hắn mà nói cũng có không ít chỗ tốt.  

Hắc Vũ lập tức bố trí một đạo cấm chế ngoài động, mọi người khoanh chân ngồi xuống phục dụng Diễn Linh thánh quả. Ngay cả Phi Thiên Ngô Công cũng không ngoại lệ. Lục Lâm Thiên cũng lập tức khoanh chân ngồi xuống, tay móc ra một khỏa Diễn Linh thánh quả.  

Diễn Linh thánh quả này lớn bằng nắm tay trẻ con, không màu không vị, thậm chí không có một chút năng lượng ba động nào, giống như là một khối cầu bằng thủy tinh trong suốt. Thế nhưng nếu nhìn kỹ lại cảm thấy trước mặt giống như có một hải dương vô tận khiến cho trong lòng mọi người không tự chủ được mà run lên.  

– Ồ?  

Cầm Diễn LInh thánh quả trong tay, nhìn bạch quang nhàn nhạt chậm rãi lưu chuyển bên trong, giống như là có một dòng suối đang hội tụ. Bạch quang nhu hòa giống như có sinh mệnh. Một cỗ dược hương nhàn nhạt lập tức từ bên trong truyền ra.  

– Hay cho một linh quả kỳ dị.  

Lục Lâm Thiên lập tức phục dụng Diễn Linh thánh quả trong tay. Diễn Linh thánh quả này chui vào trong yết hầu thì Lục Lâm Thiên lập tức cảm thấy mát mẻ. Từ yết hầu của Lục Thiếu Du, dược dịch chảy vào trong cơ thể, cảm giác mát mẻ này giống như có thể gột rửa tâm linh của hắn. Biến hóa này khiến cho Lục Thiếu Du trong lúc vô hình không ngờ lại có thể cảm giác được đủ loại tư vị, ngọt bùi đắng cay.  

Diễn Linh thánh quả hóa thành linh dịch tiến vào trong cơ thể rồi khuếch tán ra chung quanh, cỗ linh dịch này cũng tiến vào trong đầu Lục Lâm Thiên. Thần thức trong đầu Lục Lâm Thiên bắt đầu mê man, thậm chí còn có chút giống như buồn ngủ, càng lúc càng thấy mơ hồ.  

Sưu.  

Cùng lúc đó quanh thân Lục Lâm Thiên trong nháy mắt bị một đoàn quang mang màu trắng vây quanh, dưới cỗ quang mang màu trắng này, sắc mặt Lục Lâm Thiên cực kỳ khó hiểu, khi thì hiện lên vẻ khổ sở, khi thì có tiếu ý, khi nhìn hư huyễn.  

Lúc này Lục Lâm Thiên có cảm giác mình đã trở về lúc trước, ngày còn cơ khổ khi bé. Sau đó lại ngoài ý muốn đi tới thế giới này, gặp mẫu thân. Nhớ tới Lục Lâm Thiên ở thế giới này không ngừng bị lăng nhục, một đường đi tới, gặp Nam thúc, bớt đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, bắt đầu có tâm của một cường giả. Gặp Vô Song, Cảnh Văn, Tiểu Linh, Hồng Lăng, bắt đầu sa vào nữ nhi tình trường, thậm chí tới lúc cuối cùng Lục Thiếu Du còn có thể cảm giác được mình già đi, tóc hắn trắng xóa.  

Ngay khi Lục Lâm Thiên cảm giác đại nạn mình sắp tới, hắn lại biến thành một hài nhi, từ nhỏ tới thanh niên, tiếp tục sống một cuộc sống mới. Mà lúc này dường như trong người hắn có người, biến hóa như vậy, khi thời gian đại nạn của hắn tới, hắn lại hóa thành một hài nhi, lần thứ hai trải qua một cuộc sống mới.  

Trong thời gian ngắn ngủi này Lục Lâm Thiên tổng cộng trải qua chín đời người, nếm thử chín thân phận khác nhau. Trong chín thân phận này, hắn có lúc thành người thường, có lúc là vương công, quý tộc, thất bại, cũng có lúc trở thành người thành danh, có thân phận nhu nhược, cũng có thân phận đói khổ, lạnh lẽo, thế nhưng cũng có thân phận có thể tương trợ sinh linh, cũng có thân phận gϊếŧ người như ma.  

Giống như mấy trăm năm, cũng giống như mười mấy canh giờ, lại giống như chỉ trong vài chung trà. Trải qua chín kiếp người, từng Lục Lâm Thiên khác nhau hiện lên trong đầu Lục Lâm Thiên. Lục Thiếu Du có cảm giác giống như mình là một người ngoài cuộc, đang nhìn thấy cuộc sống của khác. Thế nhưng đây lại giống như hắn, là một Lục Thiếu Du khác.  

Cảnh tượng qua đi, trải qua nhân sinh chín kiếp, trong đó có lúc sướиɠ khổ cơ hàn, thăng trầm, đủ loại tư vi khiến cho đầu Lục Lâm Thiên đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng khϊếp sợ.  

Ngay trong lúc Lục Lâm Thiên hỗn loạn, đột nhiên Lục Lâm Thiên loáng thoáng cảm giác được hắn xuất hiện ở trong một không gian xa lạ. Không gian này vô cùng rộng lớn không gì sánh được, cũng không biết đây là nơi nào.  

Mà trước mắt hắn xuất hiện một hình ảnh máu tanh vô cùng kinh khủng. Trong một dãy núi vô biên có một bóng lưng tay cầm một thanh kim đao màu vàng, dưới chân là thi thể chất như núi. Những thi thể này dường như có cả người, còn có cả yêu thú.  

Trong cảnh tượng này bầu trời phong vân biến sắc, quỷ khóc thần sầu, máu tanh ngập tràn, sát khí ngập trời, máu chảy thành sông.  

Cỗ khí tức này khiến cho Lục Lâm Thiên có cảm giác mình nhỏ bé như con kiến, cảnh tượng máu tanh trước mặt khiến cho tim hắn đập nhanh hơn vài phần. Ngay khi Lục Lâm Thiên nhìn thấy rõ khuôn mặt tay cầm kim đao màu vàng kia thì một đạo kim quang đột nhiên lan tràn ra, trong đầu hắn lập tức cảm thấy đau đớn rồi tỉnh lại.  

Ông Ông.  

Trong đầu, kim đao màu vàng không ngừng tràn ra kim quang phát ra thanh âm ông ông rồi lập tức yên tĩnh lại. Dường như vừa rồi kim đao màu vàng này cũng bị một chút ảnh hưởng.  

Quang mang quanh người Lục Lâm Thiên biến mất không thấy, miệng thở ra một ngụm trọc khí từ trong cơ thể, trong đầu còn có chút trì độn. Tất cả mọi chuyện xảy ra trong đầu hắn vừa rồi giống như là một giấc mộng lại giống thực.