Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1768: Cường đoạt giới chỉ (2)



– Thật mạnh mẽ, lẽ nào là Vũ Tôn sao? Ngàn vạn lần không thể trêu vào người này.  

Trong lòng mọi người vô cùng khϊếp sợ, một chiêu đánh chết Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên khiến cho mọi người suy đoán Lục Lâm Thiên có phải đã đột phá tới cấp bậc Vũ Tôn rồi hay không. Người này dùng một chiêu đã đánh chết Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên mà còn có vẻ nhẹ nhàng như vậy. Xem ra người này tuyệt đối không thể tùy tiện trêu chọc. Huống chi từ tình huống vừa rồi có thể thấy, bên người Lục Lâm Thiên còn có yêu thú bát giai và Vũ Tôn.  

– Lục Lâm Thiên này quả thực quá mạnh mẽ.  

Đám người Thiên Địa các kinh hãi, thực lực của Lục Lâm Thiên hoàn toàn vượt quá dự liệu của bọn họ. Lục Lâm Thiên xuất thủ trực tiếp đánh chết Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên khiến cho mọi người vô cùng bất ngờ.  

Đám người Thiên Vân đảo khoanh tay đứng nhìn cùng với Địa Viêm đảo, Nguyệt Long các cùng cường giả trong các thế lực triệt để chấn động.  

– Không ngờ lại mạnh tới mức này, ta còn cần phải thử nữa sao…  

Trong đám người toàn thân Lam Thập Tam run lên rồi lập tức cười khổ lắc đầu. Giờ phút này hắn giống như dã bị đả kích. Mà trong ánh mắt xinh đẹp của Tử Yên cũng hiện lên sự kinh hãi, không dưới Lam Thập Tam chút nào.  

– Đây nhất định là lực lượng của Tử Lôi Huyền Đỉnh.  

Trong đám người Linh Vũ giới, ánh mắt Huyền Minh Tôn giả ngày càng lạnh lẽo, trong sự lạnh lẽo kia mang theo sự tham lam.  

– Đảo chủ bị đánh chết rồi.  

– Lục Lâm Thiên gϊếŧ chết đảo chủ.  

Lúc này các trưởng lão Thiên Vân đảo mới khôi phục tinh thần lại, đảo chủ không ngờ cứ như vậy bị đánh chết, một chiêu đã bị đánh chết.  

– Lục Lâm Thiên, Khôn Dương đảo ta từng hôm nay trở đi không chết không thôi với ngươi.  

Không Nhận Ton giả lăng không mà đứng, trong mắt không rõ là oán hận, hàn ý, bi thống hay là giận dữ. Ngũ quan vặn vẹo, ánh mắt mang theo hàn ý ngập trời nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

– Khôn Dương đảo là cái rắm gì? Đừng ở trước mặt chưởng môn ta mà kêu gào, nếu không phục thì cứ động thủ. Ta đảo bảo sẽ không cho một người nào của Khôn Dương đảo các ngươi rời khỏi đây.  

Một tiếng hét lớn vang lên đồng thời có hai đạo thân ảnh nhảy tới bên người Lục Lâm Thiên. Hai đạo thân ảnh này một nam một nữ, nam thân hình cao ngất, vẻ mặt cương nghị, trên người mặc một bộ hoàng bào, lộ ra một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ. Đôi mắt kia chỉ liếc nhìn cũng cảm nhận được cảm giác cao quý uy nghiêm. Nữ mặc một bộ y phục màu vàng, thân hình thướt tha, ngũ quan xinh xắn lại mang theo sự cao quý bẩm sinh. Loại cao quý này tới từ huyết mạch khiến cho mọi người tự nhiên không bằng. Mà khí tức của hai người này vô hình trung tạo thành một cỗ uy áp nặng nề.  

– Là yêu thú bát giai, hai yêu thú bát giai.  

Bàn Hủy và Bàn Vân xuất hiện, một trái một phải đứng trước người Lục Lâm Thiên. Dưới cỗ uy thế kinh người kia lập tức có không ít cường giả cơ mặt co quắp, bởi vì vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy Bàn Hủy xuất thủ.  

– Không Nhận Tôn giả, đừng kêu gào ở trước mặt bản công tử. Tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng, Dương Tề Thuyên tự mình muốn chết không liên quan tới bản công tử. Nếu như không phục thì tùy thời có thể tới tìm ta. Bản công tử và hơn mười vạn đệ tử Phi Linh môn tùy thời đón tiếp. Nếu như ngươi muốn động thủ ngay bây giờ thì cứ tự nhiên. Ta đảm bảo Khôn Dương đảo các ngươi một người cũng không chạy thoát. Còn không động thủ thì lập tức câm miệng cho bản công tử.  

Y phục trên người Lục Lâm Thiên tung bay, thân thể lăng không chắp tay mà đứng. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía đám người trên sân rộng. Đặc biệt là đám người Nguyệt Long các, Địa Viêm đảo, Thần Kim các còn có Linh Vũ giới.  

Kiêu ngạo, tuyệt đối kiêu ngạo cùng bá đạo, quát tháo cường giả Vũ Tôn, lại là cường giả Vũ Tôn của Khôn Dương đảo, trên đời này sợ rằng không có mấy người dám làm như thế.  

Thanh âm kiêu ngạo truyền ra, lúc này cả sân rộng vô cùng yên tĩnh, cũng chỉ có thanh âm bá đạo kiêu ngạo kia quanh quẩn trong không gian. Không ai dám hoài nghi Lục Lâm Thiên, bởi vì lúc này thanh niên áo xanh trên bầu trời kia hoàn toàn có thực lực để kiêu ngạo, bá đạo như vậy.  

Không Nhận Tôn giả còn có Vũ Tôn nhất trọng của khôn Dương đảo cùng mười mấy trưởng lão Vương cấp đều nhìn nhau. Thế nhưng nhìn vào thực lực của nhóm người Lục Lâm Thiên, hai đầu yêu thú bát giai, hơn nữa lại thêm Thiên Thủ Quỷ Tôn, lại còn thực lực bản thân của Lục Lâm Thiên, nếu như động thủ thì tuyệt đối Khôn Dương đảo sẽ thua.  

– Tiểu tử, đem giới chỉ của đảo chủ Khôn Dương đảo chúng ta giao ra đây.  

Không Nhận Tôn giả giận dữ nhìn Lục Lâm Thiên, hàn ý ngập trời lúc này cũng phải nghẹn lại. Vừa rồi xuất thủ, Nguyệt Long các, Địa Viêm đảo cùng Thần Kim các không có một người nào xuất thủ cứu giúp đủ để chứng minh chuyện này ba sơn môn kia tuyệt đối sẽ không ra tay tương trợ, chỉ đang chờ đợi chế giễu Khôn Dương đảo mà thôi. Bốn sơn môn liên thủ chỉ trên phương diện lợi ích chung mà thôi. Những lúc khác không động thủ với nhau đã là không tồi rồi.  

– Nhẫn trữ vật sao? Ta gϊếŧ người chung quy phải có chút thù lao cho nên cái nhẫn trữ vật này ta sẽ không khách khí.  

Lục Lâm Thiên cầm nhẫn trữ vật của Thiên Dương Vương Dương Tề Thuyên trong tay rồi lạnh nhạt nói với Không Nhận Tôn giả. Dưới ánh mắt của Không Nhận Tôn giả Lục Lâm Thiên đem chiếc nhẫn trữ vật trong tay trực tiếp thu vào trong nhẫn trữ vật của mình. Đây là nhẫn trữ vật của Thiên Dương Vương, đảo chủ Khôn Dương đảo, trong nhẫn trữ vật sợ rằng có không ít thứ tốt, nói giỡn sao? Lục Thiếu Du sao có thể trả lại cơ chứ. Việc đó không giống như phong cách thường ngày của Lục Thiếu Du.  

– Lục Lâm Thiên, ngươi sẽ chờ Khôn Dương đảo chúng ta trả thù đi. Ngươi không chịu nổi sự trả thù của chúng ta đâu.  

Không Nhận Tôn giả tức giận nói.  

– Thiên Dương Vương bị đánh chết, là chuyện mà ai cũng không ngờ tới. Thế nhưng đây cũng là chuyện của đôi bên. Ngay từ đầu cũng đã nói qua, một khi có tử thương thì là do bản thân mình, ta thấy việc này cũng không ngoại lệ. Không Nhận Tôn giả cũng không nên quá để ý. Song phương một khi động thủ, có tử thương là chuyện khó tránh khỏi. Huống chi người xuất thủ trước là Thiên Dương Vương a.  

Một thanh âm lạnh nhạt vang lên trên sân rộng, đám người Hỏa Vân tôn giả chậm rãi xuất hiện.  

– Thiên Địa các luôn không nhúng tay vào bất kỳ một chuyện nào, lẽ nào lần này Thiên Địa các lại muốn giúp Lục Lâm Thiên sao?  

Không Nhận Tôn giả đã biết Lục Lâm Thiên hiện tại không dễ chọc cho nên tức giận lây sang Thiên Địa các, cũng coi như tìm chút mặt mũi mà xuống thang.  

– Thiên Địa các ta luôn ở giữa không giúp một ai, chỉ đứng ở lập trường người xem để nói mà thôi. Huống chi trong chuyện này Thiên Địa các ta và Lục chưởng môn có giao tình không tồi, giúp đỡ nhau cũng là hợp tình hợp lý. Nếu như Không Nhận Tôn giả cảm thấy Thiên Địa các chúng ta không vừa mắt thì có thể trực tiếp xuất thủ. Thiên Địa các ta sẽ đón tiếp.