Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1795: Thú hồn biến hóa (3)



Bảo vật nhường này không ngờ lại kiếm được dễ dàng như vậy. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, bảo vật ở ngay dưới chân bọn họ, bọn họ lại không nhặt được. Sự tức giận này có lẽ đủ để đột phá tới Vũ Đế chi cảnh, nếu như suốt đời không thể đột phá thì cũng chỉ có thể đợi đại hạn tới mà thôi.  

Ngay khi Lục Lâm Thiên kinh ngạc và cười trộm thì một thanh âm già nua, khí thế bễ nghễ thiên hạ đột nhiên vang lên:  

– Tu vi Linh Vương bát trọng không ngờ lại dám khống chế thú hồn bát giai đỉnh phong, phần đảm lược này quả thực không tồi. Dọc đường tới đây tâm trí không kém, thú hồn này ta tặng cho ngươi. Lúc sinh thời bản đế có một kiện bảo vật, sau đó lại thu được một kiện bảo vật khác, tổng cộng có hai kiện. Hai kiện bảo vật này đều ở trong mộ địa, vị trí cũng nằm trong địa đồ. Nếu như ngươi có duyên thì tiếp tục tìm kiếm đi. Nếu như hai loại bảo vật này thuộc về ngươi, muốn đột phá Đế cấp cũng nắm chắc tám phần, thậm chí còn có thể cao hơn. Nhớ kỹ, vật của bản Đế không truyền cho kẻ nhu nhược, càng không truyền cho kẻ có tâm trí bình thường.  

Ngay khi đạo thanh âm già nua giống như từ thái cổ này vừa dứt, Lục Lâm Thiên trong nháy mắt có cảm giác một đạo bạch quang đang nhanh chóng dung nhập với linh hồn lực của hắn sau đó lập tức hình thành mối liên hệ với hắn. Mà đạo bạch quang bàng bạc kia chính là trung tâm linh hồn của đầu Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ kia.  

Giờ phút này bên ngoài đang ồ lên, thậm chí có mọi người đang công kích cũng dừng lại một chút, cánh tay trái Lục Lâm Thiên bị bẻ gãy. Dùng thân phận hiện tại của Lục Lâm Thiên mà nói, trong nháy mắt đã nhận được vô số người quan tâm, có kẻ cười thầm, có người kinh hãi.  

– Chưởng môn.  

– Lục chưởng môn.  

Đông đảo cường giả đang đối phó với Bôn Lôi Thiên Hổ trong thời gian ngắn nhất liền đi tới trước người Lục Lâm Thiên. Thiên Thủ Quỷ Tôn, Bàn Hủy, Bàn Vân nhanh chóng xuất hiện, mấy cường giả mấy sơn môn có quan hệ tốt với Lục Lâm Thiên cũng nhanh chóng xúm lại.  

– Ta không sao, các ngươi đừng bại lộ thân phận.  

Cùng lúc đó Lục Lâm Thiên truyền âm nói với Thánh Linh Thiên Tôn, Thánh Vũ Thiên Tôn. Cánh tay trái bị đứt đoạn, máu tươi chảy ra, chân khí lưu chuyển, máu tươi lập tức ngừng phun. Sự đau đớn khi cụt tay này cũng khiến cho hắn đổ mồ hôi lạnh.  

– A…  

Nhìn thấy cánh tay trái Lục Lâm Thiên rơi xuống, sát biên giới sân rộng Đạm Đài Tuyết Vi và Tử Yên tức thì kinh ngạc ồ lên một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ kinh hãi.  

Chi Chi.  

Bảo Nhi và Bối Nhi không ngừng phun ra nuốt vào cái lưỡi nhỏ, trong đôi mắt nho nhỏ tràn ngập vẻ kinh ngạc. Đối với Lục Lâm Thiên, hảo cảm của chúng nó đã tăng lên không ít. Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tức thì trở nên hung ác nhìn vào đầu Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ kia. Thế nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn Bôn Lôi Thiên Hổ, cũng khiến cho hai tiểu tử này không dám nhìn thẳng.  

Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Tiểu Long vốn kinh hãi không gì sánh được lúc này nhìn thấy Lục Lâm Thiên bị đứt một cánh tay trái, trong lòng cũng không lo lắng nhiều nữa. Bởi vì bọn họ biết, Lục Lâm Thiên chỉ bị đứt một cánh tay trái quả thực không phải vấn đề quá lớn. Trên Vân Dương Tông mọi người cũng đã tận mắt chứng kiến. Thế nhưng đám người Thánh Linh giáo lúc này lại lo lắng không ngớt.  

– Tiểu tử, không ngờ ngươi lại không chết, coi như ngươi mạng lớn. Cứ coi như ta thu chút lợi tức đi.  

Không Nhận Tôn giả nhìn về phía Lục Lâm Thiên, vốn tưởng rằng Lục Lâm Thiên phải chết, thế nhưng nhìn thấy Lục Thiếu Du tránh thoát được một kiếp, ánh mắt lập tức tràn ngập hàn ý.  

– Lục chưởng môn, ngươi mau lui lại đi. Cụt tay mà thôi, trong các ta có cường giả, có lẽ có thể giúp ngươi khôi phục. Cho dù không thể khiến cho nó hoàn hảo như lúc ban đầu thì cũng không kém bao nhiêu.  

Diệu Linh Tôn giả của Thiên Địa các đi tới bên người Lục Lâm Thiên rồi nói.  

– Chư vị, ta không sao. Yên tâm đi.  

Lục Lâm Thiên nói xong, đột nhiên, Bôn Lôi Thiên Hổ trên không trung đột nhiên đánh xuống.  

Sưu Sưu.  

Bôn Lôi Thiên Hổ giống như một ngọn núi nhỏ đập xuống mặt đất, điện mang quanh quẩn, trên lân phiến màu xanh bắt đầu tràn ra lôi điện chằng chịt.  

– Tại sao có thể như vậy, xảy ra chuyện gì?  

Chúng cường giả vô cùng kinh ngạc, biến cố xảy ra trước mặt hiện tại khiến cho mọi người không khỏi lui về phía sau vài bước.  

– Thú hồn không dung hợp được với thân thể.  

Lúc này chỉ có bản thân Lục Lâm Thiên biết, hắn đã nắm trong tay thú hồn Bôn Lôi Thiên Hổ bát giai. Cũng không biết là vị Vũ Đế kia bố trí thủ đoạn gì mà khiến cho thú hồn và thân thể không thể dung hợp.  

– Thân thể hình như sắp bị hủy diệt.  

Lôi điện quanh quẩn, sắc mặt Lục Lâm Thiên tức thì đại biến. Thi thể yêu thú bát giai đỉnh phong không ngờ lại có hiện tượng sắp bị hủy diệt. Đây là bảo vật a, thi thể yêu thú bát giai, giá trị không cần phải nói. Nếu như bỏ đi thì quả thực vô cùng lãng phí. Thế nhưng hiện tại Lục Lâm Thiên biết, mình đã không còn cách nào khác. Thông qua thú hồn của Bôn Lôi Thiên Hổ mà hắn biết được, sinh cơ trong cơ thể thú hồn đang dần dần biết mất, đồng thời có một cỗ lực lượng mạnh mẽ khiến cho thú hồn phải tránh xa, dường như cường giả Vũ Đế viễn cổ kia đã bố trí thủ đoạn nào đó.  

Sưu…  

Cùng lúc đó mọi người cũng nhìn được Lục Lâm Thiên gắn cánh tay bị đứt vào vai, thân hình trong nháy mắt phóng về phía Bôn Loi Thiên Hổ viễn cổ.  

Sưu Sưu.  

Lôi điện càng ngày càng mạng, quang mang chói mắt bành trướng, giống như sắp nổ tung vậy.  

– Tiểu tử này muốn làm cái gì?  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên trực tiếp phóng về phía Bôn Lôi Thiên Hổ, mọi người lập tức kinh hãi. Đây quả thực chính là tìm chết a, Bôn Lôi Thiên Hổ giống như sắp nổ tung, đủ để khiến cho bất luận một Tôn giả nào cũng bị hủy diệt.  

Phanh Phanh.  

Trong lúc mọi người nghi hoặc Lục Lâm Thiên đã tiếp cận tới đầu Bôn Lôi Thiên Hổ viễn cổ kia. Cùng lúc đó thân hình to lớn của Bôn Lôi Thiên Hổ nổ tung. Điện mang tràn ngập, toàn bộ không trung như bị kiềm hãm, cả không trung lập tức run rẩy, một cỗ quang mang chói mắt bắn ra.  

Ngay sau đó, một thanh âm bạo liệt từ trên bầu trời nổ vang, âm thanh giống như tiếng sấm vang vọng trên phía chân trời.  

Phanh.  

Trên bầu trời, Bôn Lôi Thiên Hổ trong nổ tan thành từng mảnh vụn. Một cỗ điện mang kinh khủng giống như một cơn lốc trong nhanh chóng khuếch tán. Năng lượng giống như một hình cung bao phủ không gian trên sân rộng.  

Kình khí vô biên, hỗn loạn tàn sát bừa bãi. Sân rộng phía dưới lúc này giống như sơn băng địa liệt, đá vụn bắn tứ tung. Sóng gợn trong bầu trời trực tiếp nát bấy. Một ít cường giả gần đó trực tiếp thối lui, dưới cỗ kình khí kinh khủng đang tàn sát bừa bãi kia, không ít người ở phía xa bị giật mình kinh hãi.  

Thân hình Lục Lâm Thiên xuất hiện trong đám lôi điện cuồng bạo, thủ ấn kết xuất. Trong lôi điện trong đột nhiên ngưng tụ ra một đầu Bôn Lôi Thiên Hổ cao chừng hai thước, uy áp hùng hậu tràn ra, ánh mắt vô cùng hiền lành nhìn về phía Lục Lâm Thiên.