Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1819: Tranh đoạt Linh Khí



Sắc mặt Địa Cương vương đại biến, nháy mắt tuôn mồ hôi lạnh, trực tiếp thối lui, lực công kích khủng bố kia làm nhịp tim hắn chợt gia tốc.  

- Các chủ cẩn thận!  

Thân ảnh Chân Cương Tôn Giả nháy mắt đi tới bên người Địa Cương vương, trong tay đánh ra hoàng mang chưởng ấn, động tới thiên địa năng lượng tràn đây, đem kiếm quang bao phủ bên trong.  

- Linh Khí này sẽ công kích người, cẩn thận!  

Giữa không trung, mọi người vừa tới gần, nháy mắt ba mươi kiện Linh Khí địa cấp nhất thời bộc phát ra uy lực công kích khủng bố.  

- A...  

Đã có vài cường giả vương cấp xui xẻo vừa tới gần lập tức bị đánh chết.  

- Linh Khí địa cấp này thật khủng bố, hình như có linh hồn ấn ký!  

Một kiện Linh Khí đại chùy xuất hiện trước mặt Phục Yêu Tôn Giả, một chùy trực tiếp phá không đánh tới.  

- Phá!  

Phục Yêu Tôn Giả hét lớn một tiếng, thân ảnh bay lên, chân khí cuồn cuộn bộc phát, một đạo quyền ấn đánh xuống.  

- Phanh phanh...  

Tiếng nổ thật lớn, Phục Yêu Tôn Giả bị chấn lui mấy bước, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, Linh Khí đại chùy cũng bị kiềm hãm giữa không trung.  

- Thật mạnh!  

Lục Lâm Thiên quan sát hết thảy chuyện này, sư phụ dựa vào một đạo linh hồn ấn ký thúc giục Vũ Linh Khí địa cấp, mà đạo linh hồn ấn ký đã vượt qua hơn vạn năm thời gian, đoán chừng phai nhạt không ít, nhưng uy lực vẫn có thể trực tiếp đối kháng cường giả Tôn cấp, ba mươi kiện Vũ Linh Khí địa cấp kia thật sự khủng bố.  

- Những kiện Linh Khí địa cấp này hẳn do cường giả viễn cổ lưu lại linh hồn ấn ký khống chế, ấn ký không mạnh, cho nên không khó đối phó!  

Huyền Minh Tôn Giả cười lạnh một tiếng, ánh mắt trừng lên, chân khí âm hàn lan tràn, bàn chân giẫm mạnh dưới đất, mặt đá nháy mắt nứt toác thành mảnh nhỏ, thân hình lao tới như tia chớp, trực tiếp đánh về một kiện Linh Khí đao hình.  

Hưu hưu...  

Đại đao bổ thẳng xuống, đao mang xé gió trực tiếp bổ ra không gian, mang theo khí thế cuồng bạo hung hăng đánh thẳng về hướng Huyền Minh Tôn Giả.  

Nhìn đao mang phá không bay tới, Huyền Minh Tôn Giả hừ lạnh một tiếng, vung tay bắn ra, một đạo trảo ấn nặng nề oanh kích lên đạo đao mang kia.  

Phanh phanh!  

Thanh âm nổ bạo truyền tới, thân hình Huyền Minh Tôn Giả lảo đảo lui ra sau, đại đao bị đánh bay, vừa lúc rơi lên trên người một Vũ vương bát trọng tán tu.  

- Xuy...  

Người kia còn nghĩ rằng vận khí của mình đã tới, đưa tay bắt lấy.  

- Không biết tự lượng sức mình, đồ vật của ta mà cũng dám cướp!  

Huyền Minh Tôn Giả dứt lời, trảo ấn đánh ra, xuyên thủng không gian, tán tu kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh chết.  

- Linh hồn ấn ký phai nhạt, những Linh Khí địa cấp đối phó Tôn Giả tam trọng thì có thể, nhưng không khả năng đối phó tứ trọng, không thể rơi vào trong tay người khác.  

Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm phía trước, trong tiếng nổ trầm thấp, mọi người đều đang tranh đoạt Linh Khí, ánh mắt hắn run lên, lập tức quay đầu nhìn mọi người nói:  

- Bàn Hủy huynh, Bàn Vân tẩu đi theo ta, những người khác ở lại, ta lập tức quay về!  

Dứt lời, thân ảnh Lục Lâm Thiên đột nhiên biến mất, Bàn Hủy cùng Bàn Vân lập tức theo sau.  

- Phanh phanh...  

- Đây là của ta, ai dám cướp, muốn chết!  

- Buồn cười, ai được đến thì là của người đó, ngươi còn không có thực lực này!  

Trong tiếng nổ vang, một đám cường giả Tôn cấp ra tay tranh đoạt lẫn nhau, còn phải đối phó công kích của ba mươi kiện Linh Khí địa cấp, cả không gian hỗn loạn một mảnh, không gian dao động không ngừng phá nát.  

Không ít người tu vi vương cấp cũng nhúng tay bên trong, nhưng chỉ có thể vây bên ngoài mà thôi, một khi đi vào bên trong chỉ có tử vong, nhưng cũng may ba mươi kiện Linh Khí cũng không chỉ nằm ở trung tâm, cơ hồ đang xoay quanh trên quảng trường, nếu có người muốn đoạt lập tức khởi động công kích.  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên chợt lóe lên, đã cùng Bàn Hủy Bàn Vân đi tới trung ương, nhìn thấy Vũ Linh Khí hình quạt, có vài Vũ vương vừa lúc nhìn thấy nhưng không dám ra tay tranh đoạt.  

- Thu...  

Lục Lâm Thiên kết xuất thủ ấn, hào quang bắn ra ấn đường, nhanh như chớp thu Linh Khí vào trong tay, lập tức rơi vào trong trữ vật giới chỉ.  

- Di...  

Một màn này làm hai người Bàn Hủy Bàn Vân kinh ngạc, nhiều người như vậy còn chưa thể lấy được Linh Khí, nhưng chưởng môn vừa ra tay đã dễ dàng thu lấy, giống như là đồ vật của mình.  

- Thu...  

Chỉ nháy mắt thân ảnh Lục Lâm Thiên lại hiện ra cách ba trăm thước, lại thu một kiện Linh Khí vào tay.  

- Thu!  

- Thu...  

Những nơi Lục Lâm Thiên đi qua, căn bản không cần động thủ, từng kiện Linh Khí nháy mắt liền bị thu hồi, cảnh tượng này làm những người vây xem đều chấn động.  

- Sao lại thế này!  

Xa xa, Tử Yên, Lam Thập Tam, Đạm Thai Tuyết Vi, Âm Dương vương, Lạc Kiến Hồng bọn họ không khỏi rung động cực kỳ, thậm chí cả Thiên Thủ Quỷ Tôn cùng nhóm người Hắc Vũ đều cảm thấy ngoài ý muốn.  

- Có gì đâu chứ, đó đều là vật của lão đại thôi!  

Tiểu Long thản nhiên nói, hắn cũng biết rõ chuyện của Chí Thánh Đại Đế, đồ vật đều do cường giả viễn cổ Chí Thánh Đại Đế lưu lại, mà lão nhân gia trở thành sư phụ của lão đại, đương nhiên đồ vật thuộc về lão đại.  

- Tiểu Long, những Linh Khí kia tại sao là của ca ca?  

Lục Tâm Đồng nghi hoặc hỏi.  

- Nói sai rồi, là của sư phụ lão đại, chẳng khác gì là của lão đại!  

Tiểu Long mỉm cười nói.  

Phanh phanh...  

Mọi người còn đang nghi hoặc, đột nhiên phía trước truyền tới tiếng nổ bạo.  

- Lục Lâm Thiên, đây là của ta, ngươi tránh ra cho ta!  

Không Nhận Tôn Giả hét lớn một tiếng, nhìn thấy Lục Lâm Thiên bay tới lập tức đánh ra dải lụa chân khí oanh kích qua.  

- Ngươi mới nên tránh ra!  

Bàn Hủy hét lớn một tiếng, thân hình hùng vĩ nhảy lên, yêu nguyên hùng hậu trào ra, một đạo hoàng mang quyền ấn ầm ầm nghênh đón.  

Phanh phanh!  

Hai cỗ năng lượng va chạm, không gian chợt run lên, hai thân ảnh liền tách ra, cũng không ai chiếm được tiện nghi, đều bị đẩy lui.  

- Lục Lâm Thiên, đồ vật Khôn Dương đảo vừa ý, ngươi không tư cách đoạt!  

Vũ tôn nhất trọng lộ ra sát ý, ánh mắt lóe ra, bàn tay nắm chặt, một thanh trường kiếm xuất hiện, tựa hồ là Vũ Linh Khí huyền cấp, hỏa hệ màu xích hồng trào ra lan tràn.  

- Cút ngay cho bản tôn!  

Vũ tôn nhất trọng vừa quát, một đạo kiếm quang bổ ra nhanh như chớp, kiếm quang hỏa diễm bạo lướt, mang theo lực lượng xé rách không gian hung hăng chém thẳng tới đỉnh đầu Lục Lâm Thiên.  

- Chỉ một Vũ tôn nhất trọng nho nhỏ, nên cút ngay chính là ngươi!  

Bàn Vân quát to, thân hình lả lướt chợt hiện, thiểm điện trào ra, ngưng tụ thành trảo ấn chấn vỡ không gian, tựa như long trảo mang theo kình phong sắc bén va chạm cùng kiếm quang hỏa diễm.  

Xuy!  

Trảo ấn va chạm cùng kiếm quang, thanh âm chói tai kinh thiên động địa, không gian nứt vụn từng khúc, trảo ấn trực tiếp phá hủy kiếm quang sau đó chộp lên trường kiếm, đem trường kiếm áp chế như muốn gãy vỡ, một cỗ kình phong dao động từ trường kiếm lập tức thổi quét tràn ra.  

Phanh!  

Cùng một thời gian tay trái Bàn Vân đánh ra một chưởng xuyên thấu không gian, rơi lên ngực Vũ tôn nhất trọng kia, trường kiếm rơi xuống, thân hình hắn bay ngược ra ngoài.