Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng trên giường, hắn thẫn thờ nghĩ vẩn vơ. Sợ là hắn sẽ phải ở lại Phi Linh Môn, không có chỗ đặt chân nào khác, huống chi Lục Lâm Thiên đã đồng ý sẽ báo thù cho phụ thân của Lục Tâm Đồng.
Nếu ở lại Phi Linh Môn sẽ có nguy hiểm, Hoàng Hải Ba, Chu Ngọc Hậu là hung thủ gϊếŧ Lục Thanh thì sẽ có tật giật mình ra tay xử luôn Lục Lâm Thiên, hắn cần cảnh giác.
Tiểu Long bò ra khỏi tay áo Lục Lâm Thiên, ngước đầu nhìn hắn:
– Sau này nếu ngươi buồn thì ra sau núi chơi, nhưng cẩn thận chút.
Thực lực như Tiểu Long sẽ không gặp nguy hiểm khi ở quanh đây, mỗi ngày giấu nó trong tay áo cũng tội. Nhưng để Tiểu Long xuất hiện trước mặt người ngoài thì Lục Lâm Thiên lo có người nhận ra thân phận của nó.
Tiểu Long co duỗi lưỡi, nhẹ gật đầu:
– Xèo xèo!
Bộ dạng Tiểu Long như nghe hiểu lời Lục Lâm Thiên, rất đáng yêu.
– Tiếp tục tu luyện.
Lục Lâm Thiên ngồi xếp bằng chậm rãi tu luyện, trong Phi Linh Môn không quá an toàn nên hắn không lấy Linh Ngọc sàng ra.
Một lát sau, Lục Lâm Thiên tiến vào trạng thái tu luyện, Linh hồn thần dịch trong đầu còn một chút chưa luyện hóa xong. Đẳng cấp linh lực của Lục Lâm Thiên cách Linh Sĩ bát trọng trung kỳ không còn xa.
Vầng sáng trong suốt bao phủ Lục Lâm Thiên, hắn chìm trong tu luyện, thời gian chậm rãi trôi qua.
Ban đêm, ánh trăng nhạt rắc xuống mặt đất. Dưới ánh trăng mờ tối, một bóng người rời khỏi Phi Linh Môn, chớp mắt biến mất.
Trong một khu rừng rậm rạp, một bóng người nhảy lên mấy lần chui vào trong rừng.
Bóng người vào rừng cây, lại một bóng đen khác xuất hiện.
– Làm sao rồi? Đã tìm thấy chưởng môn ấn phù chưa?
– Không, trên người của hắn không có chưởng môn ấn phù, nữ nhi của chưởng môn quay về, có vẻ cũng không mang theo.
– Vậy chưởng môn ấn phù đi đâu? Nghe nói không có chưởng môn ấn phù thì không mở mật thất ra được.
– Đúng vậy! Chưởng môn ấn phù là mấu chốt, nếu không có chìa khóa thì vô dụng. Nhưng có một tiểu quỷ bỗng dưng xuất hiện, nói là đệ tử Lục Thanh vừa nhận, ta nghi ngờ chưởng môn ấn phù ở trên người hắn.
Bóng đen nhíu mày hỏi:
– Hôm nay trong môn phái của ngươi có người đánh đệ tử môn ta, là người kia sao?
– Đúng rồi. Tiểu tử đó lai lịch kỳ lạ, thi triển Vũ kỹ hoàng giai. Vũ kỹ cao nhất Phi Linh Môn cũng không đến hoàng giai, tiểu tử này không giống là đệ tử của Lục Thanh.
– Vậy gϊếŧ hắn là xong.
– Khó, sư muội của ta đã hơi nghi ngờ, và sư muội cũng giữ chìa khóa. Cộng với nếu tiểu tử kia có chưởng môn ấn phù chắc chắn sẽ giấu đi, gϊếŧ hắn rồi càng khó tìm hơn.
– Vậy ngươi tìm cách đi, phải tìm ra chưởng môn ấn phù, cố gắng nhanh lên!
– Biết rồi, nhưng trong thời gian này kêu người trong môn của ngươi ít đến Phi Linh Môn kiếm chuyện đi, tránh cho tiểu tử kia xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
– Biết rồi, tiểu tử đó dám bị thương người trong môn của ta, nhớ giữ mạng hắn lại cho ta.
Bóng đen tung người biến mất.
Chỉ còn lại một người đứng tại chỗ chốc lát sau cũng xoay người quay về Phi Linh Môn.
Một đêm qua đi, chân trời phía đông lộ ra tia sáng, trong Phi Linh sơn ríu rít tiếng chim hót.
Lúc này toàn bộ Phi Linh sơn bao phủ trong ánh ban mai dịu dàng. Mùi thơm theo làn gió bay ra từ rừng cây.
Khi tia ban mai thứ nhất bắn xuyên qua sương mù, sắc trời sáng rực. Một đêm đã qua, nắng sớm bình yên nhẹ nhàng, không nóng cháy ồn ào, khiến người tĩnh tâm, vui vẻ thoải mái. Chân trời có mấy ngôi sao nép mình vào màn trời.
Lục Lâm Thiên tu luyện cả đêm, hắn thở hắt ra:
– Phù!
Lúc này Linh hồn thần dịch trong đầu Lục Lâm Thiên đã bị luyện hóa hết, đẳng cấp linh lực đúng như hắn dự tính, chỉ đến trung kỳ Linh Sĩ bát trọng là cùng, cách Linh Sĩ cửu trọng còn xa.
Lần đầu tiên dùng một phần mười Linh hồn thần dịch Lục Lâm Thiên đột phá bốn tầng, lần này chỉ đột phá hai tầng. Lục Lâm Thiên phỏng chừng nếu hắn lại dùng một phần mười Linh hồn thần dịch vậy chỉ đủ để đột phá một tầng Linh Sư.
Lục Lâm Thiên chỉ vừa luyện hóa Linh hồn thần dịch không lâu, nếu lại tiếp tục thì bây giờ không phải lúc tốt nhất. Lục Lâm Thiên quyết định đột phá đẳng cấp Vũ Giả đến đỉnh Vũ Sĩ cửu trọng rồi tính tiếp, khi đó lại sử dụng Linh hồn thần dịch sẽ một hơi đột phá Vũ Giả và Linh Sư.
Bên ngoài phòng vọng vào giọng Lục Tâm Đồng non nớt:
– Ca ca tỉnh chưa? Dậy ăn sáng thôi!
Lục Lâm Thiên mở cửa phòng:
– Tâm Đồng dậy sớm thật, hôm nay muội rất xinh.
Lục Tâm Đồng mặc váy hồng sạch sẽ, cột tóc đen nhánh, dưới hàng lông mày là đôi mắt đen láy trong suốt, rèm mi dài trang sức đôi mắt đẹp như hai hạt nho thủy tinh, khuôn mặt trẻ con, thật là tiểu mỹ nhân bại hoại trong tương lai.
Lục Tâm Đồng cười ngại ngùng:
– Xinh thật không?
Lục Tâm Đồng kéo tay Lục Lâm Thiên đi hướng đại sảnh, tiểu cô nương tung tăng như bươm bướm rất đáng yêu.
Trong sảnh, Phương Tân Kỳ mời Lục Lâm Thiên:
– Tiểu sư đệ, ăn bữa sáng đi.
Trên bàn bày nhiều đồ ăn nhưng toàn là thanh đạm, Phi Linh Môn không có nhiều tiền để ăn món mặn.
Lục Lâm Thiên ngồi xuống, khách sáo nói:
– Đa tạ sư tỷ.
Lục Lâm Thiên nếm tay nghề của Phương Tân Kỳ, nấu khá ngon.
Lục Lâm Thiên khen:
– Rất ngon, rất khá.
Phương Tân Kỳ mỉm cười nói:
– Thấy ngon thì ăn nhiều chút.
Phương Tân Kỳ cố ý vô tình liếc trộm Lục Lâm Thiên.
Phương Tân Kỳ hỏi:
– Tiểu sư đệ học Vũ kỹ từ đâu vậy? Uy lực rất mạnh.
Lục Lâm Thiên đáp:
– Trước kia vô tình học được, tàm tạm, đệ cũng rất vừa lòng.
Phương Tân Kỳ tò mò hỏi:
– Tỷ nghe nói hôm qua sư đệ một hơi lấy ra nhiều đan dược nhị phẩm, không biết trước kia sư đệ làm cái gì?
Buổi chiều Lục Lâm Thiên lấy năm viên đan dược nhị phẩm ra mà không chớp mắt cái nào, chuyện này đã đồn khấp đệ tử Phi Linh Môn.
Lục Lâm Thiên trả lời:
– Trước khi gặp sư phụ thì đệ luôn tìm dược liệu trong Sơn mạch Vụ Đô để bán, khá là may mắn, mỗi lần đều tìm được nhiều dược liệu.
Phương Tân Kỳ kinh ngạc hỏi:
– Sơn mạch Vụ Đô? Sư tỷ nghe nói chỗ đó rất nguy hiểm, tiểu sư đệ dám đi một mình?
– Cũng không có gì, cẩn thận chút là được.
Lục Lâm Thiên ăn sáng xong, nói:
– Đệ muốn ra ngoài một chuyến, xin giao Tâm Đồng cho lục sư tỷ.
Phương Tân Kỳ nói:
– Không thành vấn đề, bên ngoài hơi lộn xộn nhưng với thực lực của tiểu sư đệ chắc không gặp nguy hiểm gì, tuy nhiên cẩn thận thì hơn.
Lục Lâm Thiên nói:
– Đệ biết, đa tạ sư tỷ quan tâm.
Lục Lâm Thiên rời khỏi nơi ở.
Dọc đường đi Lục Lâm Thiên gặp nhiều đệ tử Phi Linh Môn bình thường, bọn họ tôn kính chào hắn.
– Kính chào tiểu sư huynh!
– Kính chào tiểu sư huynh!
Lục Lâm Thiên nhẹ gật đầu, rất là bất đắc dĩ. Có vẻ hắn rất được hoan nghênh.
Lục Lâm Thiên rời khỏi Phi Linh Môn, đi thẳng tới trấn nhỏ gần nhất.
Lục Lâm Thiên biết địa hình, thôn trấn bên này từ trong não Trương Minh Đào nên không cần hỏi thăm ai.