Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1835: Nguyên lai là nàng



Phó giới chủ hừ lạnh một tiếng, thân ảnh bay tới, trong tay oanh ra một quyền, linh hồn lực hùng hậu động tới thiên địa năng lượng, chỉ nghe tiếng nổ tung trầm đυ.c, khe không gian lan tràn, trực tiếp đánh thẳng về hướng Hắc Vũ.  

Hắc Vũ cảm nhận được lực lượng khủng bố đang bay tới, ánh mắt sắc bén trầm xuống, linh nguyên hoàn toàn bùng nổ, cánh phải khổng lồ hung hăng rung lên va chạm thẳng vào quyền ấn.  

Phanh phanh!  

Thân hình phó giới chủ nháy mắt bị đẩy lui, mà cánh phải của Hắc Vũ cũng bị chấn khai, thân hình bay ngược trở ra.  

Cùng một thời gian, cách Lục Lâm Thiên chừng trăm thước, lại có một phó giới chủ thứ hai xuất hiện.  

- Còn có linh hồn phân thân!  

Trong lòng Lục Lâm Thiên nhất thời cảm giác không hay!  

- Tiểu tử, bắt được ngươi trước hết thảy liền giải quyết!  

Phó giới chủ nháy mắt xuất hiện, trong lòng hắn hiểu rõ có Cửu Thiên Côn Bằng ở đây, hắn không cách nào lấy được bảo vật, hắn thật không biết bên cạnh Lục Lâm Thiên còn có một đầu linh thú khủng bố như thế, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể bắt giữ Lục Lâm Thiên trước tiên.  

Xuy lạp!  

Linh hồn phân thân thứ hai xé mở không gian, nháy mắt đi tới trước người Lục Lâm Thiên, dù tốc độ của Hắc Vũ có nhanh hơn cũng không kịp cứu viện, đây đều nằm trong kế hoạch của phó giới chủ.  

- Thiếu chủ cẩn thận!  

Sắc mặt Hắc Vũ đại biến, cấp tốc vỗ cánh, lại bị lam ảnh đầu tiên ngăn cản, linh hồn dao động hùng hậu cuốn tới.  

- Không xong!  

Trong nháy mắt Lục Lâm Thiên không kịp phản ứng, không gian chung quanh đều bị phong tỏa, căn bản không thể đào thoát, trơ mắt nhìn mình một lần nữa rơi vào trong tay người kia.  

- Tiểu tử, lần này không ai có thể cứu ngươi!  

Phó giới chủ cười lạnh, thân ảnh hư ảo nháy mắt đi tới bên người Lục Lâm Thiên, lực lượng hùng hậu áp không giáng xuống.  

Xuy!  

Nhưng đúng ngay lúc này, ngay giữa không trung hiện lên khe không gian, một thanh âm băng sương đột nhiên truyền ra.  

- Ngươi dám động tới hắn, ta sẽ cho ngươi tan thành mây khói!  

Dứt lời, mười mấy thân ảnh trực tiếp xuyên qua khe không gian nhảy ra, một cỗ uy áp cực mạnh đột nhiên buông xuống.  

Bị uy áp giáng xuống, công kích của phó giới chủ đột nhiên khựng lại, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi, chân khí kia hoàn toàn áp chế hắn.  

- Linh lão, giải quyết linh hồn phân thân của người này đi!  

Từng thân ảnh xuất hiện, một thanh âm băng sương lại truyền ra, mang theo chân khí vô cùng cao quý.  

- Một linh hồn thể cũng dám hung hăng càn quấy như thế, thật sự là chán sống rồi!  

Lại một tiếng quát trầm thấp vang vọng quảng trường.  

- Đáng chết...  

Thân ảnh phó giới chủ vội vàng thối lui, cỗ khí tức kia làm cho hắn cực kỳ kiêng kỵ.  

- Muốn dễ dàng rời đi như vậy sao, thực lực ngươi còn chưa đủ!  

Tiếng quát trầm thấp vang lên, linh lực lan tràn xen lẫn uy áp thật lớn.  

Chỉ nháy mắt linh hồn phân thân giống như bị chế trụ, thân thể run lên, vô luận là tốc độ hay khí thế đều trở nên hư nhược, cường giả giao thủ chỉ giây phút là quyết định sinh tử, ngay tiếp theo sau một đạo chưởng ấn sáng ngời rơi lên người của hắn.  

- Phanh!  

Một chưởng đánh tới, không gian bị chấn khai, dưới uy áp thật lớn mọi người chỉ nhìn thấy phó giới chủ bị một cỗ quang mang mạnh mẽ đánh trúng, ngay sau đó thân ảnh hắn mờ nhạt hư ảo vô cùng.  

Thân thể hư ảo như gặp phải đòn nghiêm trọng bay ngược ra xa, cuối cùng hóa thành hư vô, hoàn toàn tiêu tán giữa không trung.  

Đồng thời linh hồn phân thân đang giao thủ cùng Hắc Vũ chợt run lên, tựa hồ bị ảnh hưởng, nháy mắt đã bị thương.  

- Cô!  

Đồng thời đôi cánh Cửu Thiên Côn Bằng vỗ mạnh, cắt vỡ không gian, chỉ nháy mắt không gian chung quanh lam ảnh liền xuất hiện một đoàn hắc sắc cương khí.  

- Đáng chết!  

Phó giới chủ tựa hồ cảm nhận được điều gì, cấp tốc thối lui, nhưng không cách nào thoát thân, linh hồn lực ngưng tụ thành công kích khủng bố, mang theo lực đạo đáng sợ va chạm vào cương khí, nhưng không cách nào xé rách không gian.  

- Không gian hủy diệt, chết đi!  

Hắc Vũ hét lớn một tiếng, hai cánh vỗ mạnh, không gian phong tỏa nhất thời nổ tung, cả không gian phá nát, lộ ra động sâu tối đen thật lớn.  

- Đồ khốn, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!  

Linh hồn phân thân tuyệt vọng quát một tiếng, thân ảnh lập tức biến mất trong không gian.  

- Uy lực thật khủng bố!  

- Đây chính là công kích thiên phú Không Gian Hủy Diệt của Cửu Thiên Côn Bằng, uy lực thật quá kinh khủng!  

Kình khí cuồng bạo nhanh chóng tiêu tán, linh hồn tàn lực biến mất, nhưng các cường giả vẫn còn rung động, thậm chí nhóm cường giả mới xuất hiện đều lộ vẻ kinh ngạc.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn qua nhóm cường giả vừa đến, khi nhìn thấy thân ảnh uyển chuyển đi đầu, thân thể hắn giống như bị điện giật, ánh mắt biến thành ngây dại.  

- Nữ tử thật đẹp quá!  

Tử Yên cùng Đạm Thai Tuyết Vi đều than thở, nữ tử kia xinh đẹp làm cho mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành như hai nàng cũng phải động dung.  

- Đẹp, thật đẹp!  

Giờ phút này Lam Thập Tam cũng rung động.  

- Còn nhìn sao, nếu không biết ta thì ta đi vậy!  

Thân ảnh mỹ nữ chợt lóe, nháy mắt rơi xuống trước người Lục Lâm Thiên, mỉm cười nói.  

- Hình như huynh gầy hơn một chút, còn đen một ít, có phải không biết chiếu cố tốt chính mình hay không!  

Nữ tử kiểm tra một lần, nhẹ giọng nói.  

- Ta nhớ muội!  

Nhìn thân ảnh tuyệt mỹ trước mắt, Lục Lâm Thiên lộ ý cười, thật lâu sau mới thốt lên ba chữ kia, đồng thời giang tay.  

- Huynh nhớ muội lại không tới thăm muội, muội nghĩ huynh quên mất muội thì đúng hơn!  

Nữ tử nói xong lại nhào vào trong lòng hắn, trên khuôn mặt lộ nụ cười thỏa mãn.  

Khắp quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, nhìn hai người đang ôm chặt nhau trên không trung, không ngừng suy đoán thân phận của họ.  

Trong đám người, ánh mắt Đạm Thai Tuyết Vi cùng Tử Yên đều lộ ra một tia vắng vẻ.  

Nhưng giờ phút này trong mười mấy thân ảnh đi cùng nữ tử có không ít ánh mắt mang theo địch ý nhìn Lục Lâm Thiên.  

- Tiểu thư, tộc trưởng phái chúng ta tới đây là có chính sự cần làm, tiểu thư đi làm chính sự trước đi!  

Đúng lúc này một hắc bào lão giả đi tới, lão giả khoảng sáu mươi tuổi, ánh mắt lãnh ý đảo qua Lục Lâm Thiên.  

- Lâm Thiên, một lát chúng ta tiếp tục tán gẫu, muội thật vất vả mới khẩn cầu cha cho muội đi ra!  

Nữ tử khẽ nói một câu, lập tức lui ra khỏi vòng tay Lục Lâm Thiên.  

- Ân!  

Lục Lâm Thiên buông nàng ra, nhưng vẫn ôm eo nàng, nói:  

- Muội đừng nói với ta, muội phải lập tức rời khỏi đi!  

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên buông ra tiểu thư nhà ta, tiểu thư là vạn kim thân thể, làm sao cho phép ngươi khinh nhờn!  

Lão giả lạnh lùng quát lớn.  

- Cửu trưởng lão, ngươi nói chuyện nên chú ý một chút!  

Nữ tử quay đầu lại, thần sắc lộ vẻ lãnh diễm cao ngạo nói.  

- Không dám, nhưng ta thân là trưởng lão, không thể không giữ gìn danh dự Độc Cô gia, tiểu tử này làm sao xứng đôi với tiểu thư Độc Cô gia!  

Lão giả trầm mặt nói.  

- Chuyện của ta còn không cần ngươi quản, cửu trưởng lão, ngươi nên chú ý thân phận của mình!  

Ánh mắt Độc Cô Cảnh Văn trầm xuống nói.  

- Chuyện của đại tiểu thư chính là chuyện của Độc Cô gia, ta là cửu trưởng lão, tự nhiên phải xen vào, nếu đại tiểu thư có nghi vấn, có thể đi tìm trưởng lão đoàn trách cứ!