Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1856: Xích viêm kim nghê



Lần trước hắn đi theo hệ rễ của Diễn Linh thiên quả mới phát hiện liên tiếp cùng một hồ năng lượng, hồ năng lượng thật sự tốt hơn thiên quả không ít.  

- Hắc Vũ thúc!  

Lục Lâm Thiên đang định tìm kiếm hồ năng lượng, đột nhiên phát hiện Hắc Vũ biến mất, vừa rồi mình chỉ lo thu thập thiên quả cho nên không hề phát giác.  

- Không xong!  

Trong lòng Lục Lâm Thiên trầm xuống, dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, trong hang động lớn cũng không có sinh vật nào khác, chỉ có một thạch đài thật lớn nằm ở giữa mà thôi.  

- Hắc Vũ thúc!  

Thanh âm Lục Lâm Thiên quanh quẩn trong hang, nhưng không nghe tiếng đáp lại, với thực lực của Hắc Vũ lại đột nhiên biến mất, vì vậy làm Lục Lâm Thiên kinh hãi.  

Lục Lâm Thiên chậm rãi đi tới chỗ thạch đài, cả hang động chỉ có vật này quỷ dị mà thôi.  

- Đây là vật gì?  

Lục Lâm Thiên nhìn thạch đài có vẻ ngoài ý muốn, trên thạch đài phủ kín tro bụi, nhưng vừa rồi rõ ràng có dấu vết bị người thổi tan!  

- Bản đồ sao?  

Nhìn dấu vết gập ghềnh trên thạch đài, với kinh nghiêm của Lục Lâm Thiên, thạch đài miêu tả một bản đồ lập thể, hình dáng dấu vết bên ngoài làm cho bản đồ có vẻ thật sống động.  

Lục Lâm Thiên giật mình nhìn kỹ lại, phát hiện là bản đồ đại lục, có hai lục địa thật lớn cùng một hải vực, trong hải vực vẫn còn không ít lục địa khác.  

Theo địa hình mà xem, Lục Lâm Thiên dễ dàng phát hiện Cổ Vực, Đại lục Linh Vũ cùng Đông Hải, ba địa phương này hắn đều đi qua, đặc biệt tương đối quen thuộc với Đông Hải cùng Cổ Vực.  

- Ai lại làm ra bản đồ đại lục này đâu?  

Lục Lâm Thiên nghi hoặc, càng thêm cẩn thận kiểm tra bản đồ, hắn phát hiện có một điểm nhỏ màu đỏ nằm tại vị trí trung ương của Cổ Vực cùng Đại lục Linh Vũ.  

- Chẳng lẽ Sơn mạch Vụ Đô?  

Lục Lâm Thiên cảm giác quen thuộc, tự nhủ.  

- Hắc Vũ thúc đã ấn vào đây!  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, trên điểm đỏ có dấu vết ngón tay ấn vào, giống như có người vừa tiếp xúc nó.  

- Chẳng lẽ Hắc Vũ thúc đã biến mất ở chỗ này?  

Trên bản đồ có không ít tro bụi, mà dấu vết ngón tay kia càng thêm rõ ràng, hắn chỉ có thể nghĩ tới nguyên nhân này.  

- Thử xem sao!  

Lục Lâm Thiên do dự, cẩn thận đặt ngón tay lên điểm đỏ ấn nhẹ, trong nháy mắt không gian dao động lập tức dao động.  

Lục Lâm Thiên còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thân hình biến mất ngay tại chỗ, trước mắt chợt lóe đã đi tới một cửa động không gian dao động đường kính hai thước, không gian khí lưu đang chậm rãi xoay tròn, không gian lực tràn ngập khắp nơi.  

- Trùng động, nơi này lại là trùng động?  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc, không gian trùng động một mảnh tối đen, tựa như hắc động, tràn ngập hấp lực, chỉ có thể nhìn thấy một tầng bạch quang, một cỗ năng lượng khuếch tán mang theo tiếng thét quỷ dị chấn động lòng người.  

- Chẳng lẽ Hắc Vũ thúc đi vào trong này?  

Hắn cũng không do dự, thật cẩn thận đi vào bên trong trùng động, trong nháy mắt một mảnh không gian khí lưu nồng đậm tràn vào mặt, trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể có cảm giác bị mất trọng lượng, nhưng chỉ một lát liền tiêu tán.  

Khi tầm mắt lại sáng ngời, Lục Lâm Thiên cảm giác chung quanh đều là không gian khí lưu cuồn cuộn, thông đạo giống như không thấy cuối, xung quanh chỉ là một mảnh hắc ám bát ngát khôn cùng, không hề có chút âm thanh, hoàn toàn yên tĩnh.  

Lục Lâm Thiên nhanh chóng đi về phía trước, chỉ cảm giác thân thể mình lướt qua không gian nhanh như chớp, tốc độ nhanh tới cực hạn.  

Trong không gian trùng động không có hấp lực, chỉ thi triển một chút chân khí tốc độ sẽ cực nhanh, nếu dùng sức quá lớn ngược lại sẽ bị không gian lực bài xích.  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên chợt lóe, sau một lát nhìn thấy phía trước có một thân ảnh tối đen, lúc này hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.  

- Thiếu chủ, đây là không gian trùng động, cũng không biết đi thông chỗ nào!  

Thân ảnh phía trước chính là Hắc Vũ, hắn còn đang do dự không biết có nên thối lui về sau tìm người hay không, chợt cảm giác sau lưng có dao động, cũng thở ra một hơi.  

- Hắc Vũ thúc, làm sao bây giờ?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

- Ta cũng không biết, lui về cũng phải tìm lối ra!  

Hắc Vũ đáp.  

- Không bằng chúng ta đi xem không gian trùng động rốt cục đi thông phương nào trước đã!  

Lục Lâm Thiên nói.  

- Trong này tựa hồ cũng không có gì nguy hiểm, đi xem cũng được.  

Hắc Vũ gật đầu.  

Hai người nhìn nhau, thân ảnh chợt lóe biến mất.  

Xuy xuy!  

Không gian dao động chấn động, hai thanh âm vang lên, Lục Lâm Thiên cùng Hắc Vũ đã phá không bay ra, trực tiếp nhảy ra khỏi không gian trùng động thoát ra ngoài.  

- Đã ra rồi sao!  

Không gian dao động chợt lóe, giống như hình thành không gian bích chướng, mà không gian trùng động nháy mắt đã biến mất không còn nhìn thấy.  

Nhưng làm Lục Lâm Thiên ngoài ý muốn chính là không gian trùng động tựa hồ có cỗ lực lượng quỷ dị đang hấp thu thiên địa Linh Khí rót vào bên trong trùng động kia.  

Lục Lâm Thiên đưa mắt quan sát xung quanh, nơi này cũng là một hang động lớn, ở giữa cũng có một thạch đài.  

Hai người đi tới bên cạnh thạch đài, thạch đài có một tầng tro bụi thật dày, Lục Lâm Thiên phất tay thổi tung tro bụi, trên thạch đài cũng có một bộ bản đồ, trên vị trí của Đông Hải Thành Ma Vân lại có thêm một điểm đỏ.  

- Nơi này hình như không có ai đi qua!  

Hắc Vũ đánh giá chung quanh nói.  

- Chúng ta tìm xem có lối ra hay không!  

Lục Lâm Thiên nói, hai người đi ra khỏi hang động, tiến vào thông đạo, thông đạo uốn lượn, cả hai đi thêm một khắc mới tới cuối.  

- Có cấm chế!  

Hắc Vũ nói, bên ngoài thông đạo cũng có cấm chế, hai người nhìn nhau, lập tức lao ra, cấm chế rất mạnh, không kém cấm chế đầu bên kia trùng động bao nhiêu, dù Vũ tôn nhất trọng cùng nhị trọng muốn mạnh mẽ phá vỡ cũng bị đánh thành mảnh nhỏ.  

Hai người mạnh mẽ xuyên qua cấm chế, khi xuất hiện đã ở trong một mảnh núi non thật lớn.  

Vùng núi này mở mang, rừng rậm che phủ, liên miên không thấy cuối.  

Nơi nơi tràn ngập Linh Khí, tựa hồ còn có không ít linh dược cùng linh quả, tận sâu trong ngẫu nhiên truyền ra tiếng thú minh, quanh quẩn khắp cả không gian mênh mông.  

Hai người nhìn nhau, bay thẳng tới trước tìm kiếm.  

- Thiếu chủ, không gian này tựa hồ cũng bị phong ấn, không ít yêu thú cùng linh thú cao giai.  

Hắc Vũ nói, trong rừng rậm có yêu thú linh thú lục giai, mà tận sâu trong tựa hồ còn có thất giai.  

- Cũng không ít linh dược linh quả!  

Tuy không phải thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý, nhưng đối với Vũ sư, Vũ phách thậm chí là Vũ tướng đều có tác dụng cực lớn.  

- Ngao!  

Xa giữa không trung một tiếng thú minh gầm gừ truyền tới, thanh âm xuyên thấu không gian, quanh quẩn trong tai cũng cảm giác được uy áp thật lớn.  

- Thiếu chủ, có yêu thú tấn công chúng ta, còn là bát giai sơ kỳ!  

Hắc Vũ dừng giữa không trung, nhìn chằm chằm vào mảnh núi non trùng điệp phía trước, thoáng nhíu mày.  

- Lại có yêu thú bát giai!  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc, nơi này thật không đơn giản!  

Tận sâu trong dãy núi phía trước, ngọn núi cao vυ"t trong mây, sương mù dày đặc, Lục Lâm Thiên mơ hồ cảm giác được bên trong Linh Khí tràn đầy, giống như Linh Khí đều tụ tập về phía trước, thậm chí linh lực nơi không gian trùng động cũng bị hấp thu tới, vì vậy Linh Khí bên không gian trùng động cực kỳ thiếu hụt, cấp độ yêu thú linh thú cực thấp.