Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 1947: Cuồng vọng, bá đạo (1)



Trong Thiên Môn cốc, tiếng hò hét truyền ra, cũng không biết là kẻ nào hô lên phong hào của Lục Lâm Thiên, lúc này vô số người hưởng ứng, cả đám điên cuồng hét lên.  

Tất cả đệ tử Phi Linh môn kích động hét lớn, chưởng môn trong vòng hai chiêu đã đem người đứng đầu ba đại sơn môn bắt giữ. Điều này tương đương với việc ba sơn môn Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo chỉ là cái rắm.  

Đệ tử Vân Dương Tông cũng lớn tiếng hét lên, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái, đây chính là đệ tử từ Vân Dương Tông đi ra, cũng chính là đệ tử Vân Dương Tông a, cũng coi như người một nhà. Nhìn thấy cảnh này, các đệ tử không nhịn được chấn động mà run rẩy, người trước mắt bọn họ đại biểu cho thực lực mạnh nhất của thế hệ trẻ tuổi trong Vân Dương Tông.  

Năm mươi vạn đệ tử của Linh Thiên môn lúc này cũng hoan hô không ngớt, chưởng môn Phi Linh môn, Linh Vũ Chiến Vương Lục Lâm Thiên cũng là con rể của Linh Thiên môn. Nếu tính ra cũng được coi là nửa người Lục Lâm Thiên, cảnh tượng chấn động nhân tâm lúc này khiến cho bọn họ vô cùng hãn diện, đồng thời cũng khiến cho trong lòng bọn họ sôi trào.  

Từng tiếng ầm ĩ hộ tụ giống như sấm sét quanh quẩn trong bầu trời Thiên Môn cốc. Mấy chục vạn người kích động không ngớt, chiến ý tăng cao.  

So sánh với bọn họ, hơn trăm vạn đệ tử của Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo nhìn nhau, vẻ mặt có chút nản lòng, tông chủ, giáo chủ, trang chủ bị người ta bắt giữ. Phi Linh môn lại có mấy vạn yêu thú kih khủng kia, ý chí dọc đường đi của đám người này bị đả kích không ít.  

- Chưởng môn, gϊếŧ ba tên kia.  

- Chưởng môn thật lợi hại.  

Đệ tử Phi Linh môn nhảy dựng lên, không ngừng hò hét. Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân, Lưu Tinh Hà, Diệp Mỹ, Hoàng Phủ Kỳ Tùng lúc này đều kích động không nói nên lời. Chưởng môn trong vòng hai chiêu bắt giữ người đứng đầu ba đại sơn môn, khí thế và thực lực như vậy sợ rằng sau cuộc chiến này sẽ lưu danh vạn năm a.  

Dưới tiếng ầm ĩ, nhân khí của Lục Lâm Thiên đạt tới đỉnh, vẻ mặt Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Sát Phá Quân cùng chúng cường giả Linh Thiên môn, Vân Dương Tông âm thần biến hóa. Đặc biệt là chúng cường giả Linh Thiên môn, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối. Thực lực của Lục Lâm Thiên khiến cho mọi người chấn động, thế nhưng cường giả Vân Dương Tông lại không khϊếp sợ là bao, bởi vì bọn họ đã sớm biết thực lực của Lục Lâm Thiên. Chỉ là lúc này thực lực mà Lục Lâm Thiên thi triển ra so với thời điểm còn ở trên Vân Dương Tông vô hình trung mạnh hơn không ít.  

- Tiểu tử này đi tới đâu cũng là tiêu điểm a.  

Lữ Chính Cường nhìn Khâu Mỹ Vi rồi nói, hai người đều mỉm cười, trong mắt hiện lên sự chấn động.  

- Tiểu tử này dường như còn có ẩn giấu.  

Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Lâm Thiên, từ công kích mà Lục Lâm Thiên liên tiếp thi triển vừa rồi, thời điểm ở trên Vân Dương Tông Lục Lâm Thiên dường như đã nương tay với hắn. Chỉ sợ nếu chân chính động thủ, người xấu mặt sẽ là hắn.  

- Tiểu tử, mau đem trang chủ Lan Lăng sơn trang ta thả ra, bằng không ngươi sẽ chết rất khó coi.  

Nghe tiếng hò hét vang vọng, ánh mắt Âm Nguyệt Tôn giả trầm xuống, thanh âm lạnh lẽo vang lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn Âm Nguyệt Tôn giả, ánh mắt lạnh lẽo, hàn ý lạnh lẽo kia so với Âm Nguyệt Tôn giả còn lạnh hơn. Khóe miệng hắn nhếch lên mang theo nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng về phía Âm Nguyệt Tôn giả, cười lạnh nói:  

- Tiện tỳ, bản vương không thả người thì làm sao? Ngươi làm gì được ta? Đừng đem Lan Lăng sơn trang ra dọa bản vương, nếu như ta sợ Lan Lăng sơn trang các ngươi thì cũng sẽ không diệt mười phân đà của các ngươi, cũng không bắt Gia Cát Tây Phong.  

Lục Lâm Thiên nói xong, há mồm phun một ngụm nước bọt ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới Âm Nguyệt Tôn giả. Lan Lăng sơn trang muốn diệt Phi Linh môn, Lục Lâm Thiên cũng không cần phải khách khí.  

Cuồng vọng, bá đạo, tuyệt đối cuồng vọng, Lục Lâm Thiên trực tiếp gọi Âm Nguyệt Tôn giả là tiện tỳ, trong số những người ở đây có người nào dám cuồng vọng như vậy chứ?  

Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường cùng chúng cường giả đều toát mồ hôi lạnh, tiểu tử này quả thực không phải kiêu ngạo, cuồng vọng bình thường.  

Ha ha.  

Nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt Âm Nguyệt Tôn giả âm trầm tới cực điểm, không giận mà cười, hàn ý trong mắt bắn ra. Nụ cười vừa dứt, nhìn Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:  

- Tiểu tử, mấy trăm năm qua ngươi chính là người thứ nhất dám kiêu ngạo trước mặt bản Tôn như vậy. Hiện tại bản Tôn sẽ nói cho ngươi biết, lần này ngươi chết chắc rồi.  

- Tiện tỳ, có bản lĩnh thì cứ xông tới.  

Lục Lâm Thiên không thèm để ý, lạnh nhạt nói.  

Nhìn Lục Lâm Thiên cùng với đông đảo cường giả Vân Dương Tông, Linh Thiên môn tụ tập chugn quanh, Âm Nguyệt Tôn giả hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng, thanh âm quanh quẩn trên không trung nói:  

- Chúng đệ tử Lan Lăng sơn trang nghe lệnh, bố trí Thiên Cương đại trận.  

- Đệ tử Hóa Vũ tông nghe lệnh, bố trí Đế Ảnh đại trận.  

- Đệ tử Hắc Sát giáo nghe lệnh, bố trí Huyết Sát đại trận.  

Âm Nguyệt Tôn giả nói xong, Phá Vũ Tôn giả và Thanh Sát Tôn giả cũng quát lên một tiếng, ba người đều có chuẩn bị mà tới. Thân ảnh ba người cùng với chúng cường giả Tôn cấp trong môn lùi lại về trong đội hình của sơn môn mìn.  

- Bày binh bố trận...  

Người đứng đầu ba sơn môn bị giam giữ, cường giả trong ba sơn môn lúc này cũng vô cùng tức giận, sát ý ngập trời tràn ra, nghe ba vị trưởng lão nói. Chỉ trong chốc lát có vô số người có tu vi Vương cấp lên tiếng đáp lại.  

Sưu Sưu.  

Trong ba sơn môn lúc này có từng tiếng xé gió vang lên, mấy trăm đạo thân ảnh bắn lên trời, đều là cường giả Vương cấp triển khai trận hình, nhìn qua có chút huyền ảo.  

- Bố trí Thiên Cương đại trận.  

Trong Lan Lăng sơn trang, đông đảo cường giả Vương cấp quát lớn một tiếng, từng đạo quang trụ bằng chân khí linh lực tức thì từ trong cơ thể bạo phát ra, cuối cùng gắn kết với nhau. Trong nháy mắt, phương viên mây ngàn thước trong không trung, một trận pháp khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người. Quang mang trên đại trận vô cùng chói mắt, tràn ngập bí văn huyền ảo, uy áp kinh khủng mơ hồ từ bên trong đại trận tràn ra khiến cho tất cả những người thực lực thấp trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.  

- Kết trận.  

Âm Nguyệt Tôn giả cùng đông đảo cường giả Lan Lăng sơn trang liên tiếp đánh ra thủ ấn, từng đạo quang trụ bằng linh lực, chân khí kinh khủng từ trong cơ thể bắn ra, dẫn dắt năng lượng thiên địa kéo tới, sau đó tiến vào trong đại trận. Bí văn trong đại trận tức thì chói mắt, cả đại trận ầm ầm run rẩy, năng lượng thiên địa ngập trời hội tụ tới.  

Đông đảo cường giả đem năng lượng rót vào, toàn bộ đại trận lập tức xảy ra biến hóa. Giữa không trung, không gian mấy nghìn thước vặn vẹo, tràn ngập uy áp kinh khủng. Sợ rằng không gian này một khi đánh xuống, tất cả mọi vật trong vòng mấy nghìn thước đều bị san bằng, biến mất không thấy.