Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2035: Thu được đồ đệ



Sau một lát đúng như suy đoán của Lục Lâm Thiên, thiếu niên đi qua một đỉnh núi, tìm một khe sâu an toàn bắt đầu nhóm lửa nướng chân lang, vội vàng ăn hết bổ sung thể lực, cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục xuất phát không hề chậm trễ thời gian.  

- Huyết Tích Dịch, các ngươi đi chế tạo chút phiền toái cho hắn, dọa hắn là được rồi, để cho hắn không thể trực tiếp lên núi, âm thầm bảo vệ hắn.  

Lục Lâm Thiên phân phó Huyết Tích Dịch cùng Thị Huyết Yêu Lang bọn họ.  

- Dạ, chủ nhân!  

Bốn đầu yêu thú đồng thời nhảy xuống đất đuổi theo thiếu niên.  

- Tiểu gia hỏa này không hề ngu ngốc chút nào!  

Tiểu Long nói.  

- Đi thôi, chúng ta đi phía trước chờ hắn!  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói.  

Lêи đỉиɦ núi, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi điều tức, mấy ngày nay hắn muốn thả lỏng, hi vọng tìm được cơ hội đột phá.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Giữa núi rừng, thiếu niên một đường lao nhanh, đêm qua hắn bị hai đầu mãnh thú truy kích, thân hình khổng lồ tới mấy chục thước, là một đầu hắc báo kỳ quái cùng một con bọ ngựa lớn màu xanh biếc, vô cùng khủng bố, theo hắn suy đoán chỉ sợ chúng đã là yêu thú.  

Hắn rất nhanh đã bị đuổi kịp, vừa giao thủ đã bị bọ ngựa đá bay, cũng may hắn không sao, hiểm hiểm mới đào thoát.  

- Đây là…  

Sáng sớm khi thiếu niên đi tới chân núi, phát hiện một đầu cự mãng khổng lồ màu xanh biếc, thân thể lớn tới vài trăm thước, đang chặn ngang đường hắn.  

Thiếu niên lập tức bỏ chạy, hắn chưa từng nhìn thấy mãnh thú khủng bố như thế, vì vậy phải tìm đường khác lên núi, nhưng từ rất xa lại thấy được một đầu tích dịch đỏ như máu khổng lồ, hoảng sợ thối lui ra sau, cũng may đầu tích dịch không phát hiện được hắn.  

Giằng co suốt vài giờ, đại báo đen cùng bọ ngựa truy hắn đêm qua cũng đã tới, hoàn toàn vây quanh ngọn núi lớn, hắn không cách nào đi lên.  

Thiếu niên biết mình không cách nào đối kháng đám mãnh thú kia, điều này làm cho hắn hỏng mất, nhưng hắn không thể mất đi cơ hội cuối cùng này.  

Cuối cùng hắn tìm được con đường lên núi, cả ngọn núi cao chỉ có vách núi thẳng đứng không bị yêu thú cản đường, nhưng vách núi vô cùng hiểm trở, nếu thất thủ sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.  

- Ta nhất định phải thành công!  

Không chút do dự, thiếu niên bắt đầu leo lên vách núi thẳng đứng, lại không biết ở dưới chân có một đầu Huyết Tích Dịch cùng một cự mãng thật nhỏ đang theo sau hắn.  

Vách núi dốc đứng, thân thủ của thiếu niên thật nhanh nhẹn, gặp phải nhiều lần hiểm cảnh, hơn nữa leo núi cực kỳ tiêu hao thể lực, sau khi nghỉ ngơi hai lần hắn mới leo đi lên.  

- Hô!  

Thiếu niên lên tới đỉnh núi, thở ra một hơi thật dài, khuôn mặt non nớt lộ ra ý cười kích động, rốt cục đã lên tới đỉnh.  

- Ta thành công!  

Thiếu niên kích động kêu lên, quần áo rách càng thêm rách nát, nhưng hắn không thời gian thu thập, ánh mắt nhìn quanh đỉnh núi, lúc này mới ý thức được mình không biết Bách Linh thảo là gì, trên núi có không ít hoa cỏ nhưng hắn không biết Bách Linh thảo ở nơi nào, nhất thời vẻ mặt liền khó khăn.  

- Ngươi đang tìm Bách Linh thảo sao?  

Đúng lúc này một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện.  

Thiếu niên nhìn thấy thân ảnh kia, giật mình hoảng sợ, theo bản năng lui ra sau một bước, chỉ thấy người kia tóc dài xõa vai, mặc áo choàng xám, bộ dáng trẻ tuổi.  

- Ngươi làm sao đi lên, dưới núi có thật nhiều yêu thú.  

Thiếu niên ngoài ý muốn hỏi.  

- Ta cũng đi lên tìm Bách Linh thảo!  

Thanh niên kia mỉm cười, hắn chính là Lục Lâm Thiên, chỉ là dùng mặt nạ thay quần áo, vì vậy thiếu niên không nhận ra.  

- Ngươi biết Bách Linh thảo sao?  

Ánh mắt thiếu niên chợt phát sáng.  

- Chỉ có một gốc Bách Linh thảo, ta đã lấy được. Nếu ngươi muốn thì phải đánh thắng ta, ta sẽ đưa Bách Linh thảo cho ngươi!  

Lục Lâm Thiên nói.  

- Ngươi nói phải giữ lời!  

Thiếu niên không còn lựa chọn nào khác, dù sao cũng phải thử một lần, nếu thất bại hắn không biết mình còn tìm được thêm cơ hội nữa hay không.  

- Đương nhiên giữ lời!  

Lục Lâm Thiên khoanh tay trước ngực cười nói.  

- Vậy xin lỗi, Bách Linh thảo đối với ta rất trọng yếu, ta nhất định phải lấy được!  

Thiếu niên nói xong, chân phải di động ra phía sau, giẫm mạnh xuống đất, thân hình như đầu dã thú cường tráng trực tiếp lao về hướng Lục Lâm Thiên, tay phải vung quyền đánh thẳng tới trước.  

- Nhanh, chuẩn, độc!  

Lục Lâm Thiên nhíu mày, ở trong người thường, thiếu niên này đã đạt tới trình độ như thế, đây chỉ là một hài tử mười hai mười ba tuổi mà thôi, kinh nghiệm như vậy cho dù là sư phụ cũng không thể dạy dỗ, như vậy có lẽ hắn lấy được từ những lần giao đấu với dã thú trong rừng rậm.  

Khóe môi Lục Lâm Thiên cười nhẹ, thân hình nhẹ nhàng tránh né, hoàn toàn không thi triển chân khí, hắn chỉ muốn biết cực hạn của thiếu niên này rốt cục ở nơi nào, cũng chỉ có thể làm như vậy mới kiểm tra được.  

Một quyền thất bại, tuy ngạc nhiên với tốc độ của đối phương, nhưng thiếu niên vẫn vung chân, giống như đối phó dã lang vung quyền đánh vào thắt lưng Lục Lâm Thiên.  

Bước chân Lục Lâm Thiên lại di động, thân ảnh di chuyển nhanh như chớp, trong lòng thầm than thiếu niên này thoạt nhìn ngơ ngác nhưng khi động thủ lại giống như thay đổi thành một người khác, động tác nhanh nhẹn, linh mẫn dứt khoát vô cùng.  

Thiếu niên đột nhiên xoay người trầm xuống, một chân quét ra, một chiêu hoàn toàn không chiêu thức vũ kỹ gì khác, ra tay đơn giản hữu hiệu, là kinh nghiệm được mài luyện từ những lần đối chiến với dã thú.  

- Có ý tứ!  

Lục Lâm Thiên nhíu mày, bàn chân giẫm mạnh thối lui ra sau.  

- Ta không khách khí, ta phải lấy được Bách Linh thảo!  

Đúng lúc này thiếu niên chợt lớn tiếng quát, trong mắt hiện lên hồng mang, hắn giống như đoán được chiêu thức của Lục Lâm Thiên, quyền phải vung ra lại có một tầng hoàng mang quanh quẩn, bàn chận giẫm mạnh, thân hình lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, hai tay khẽ động, tay phải vươn ra trực tiếp nghênh tiếp một quyền kia, thậm chí không hề thúc giục chân khí.  

- Phanh!  

Hai quyền va chạm, âm thanh trầm đυ.c vang lên, Lục Lâm Thiên cảm thấy có một cỗ lực lượng mạnh mẽ lao tới, đây rõ ràng là chân khí, còn là thổ hệ, lực lượng thậm chí có thể so sánh với Vũ sĩ nhất trọng nhị trọng.  

Phanh!  

Thân hình thiếu niên bị đánh bay rơi xa mấy thước, mặc dù Lục Lâm Thiên không dùng chân khí nhưng lực công kích không tầm thường, mà lực đạo kia cũng đã lưu tình không gây tổn thương gì quá lớn cho thiếu niên.  

Thân hình rắn chắc của thiếu niên giãy dụa bò lên, có chút mặt xám mày tro, thể cốt của hắn thật sự khỏe mạnh nên không có vẻ thương tổn gì, nhưng đôi mắt phiếm hồng đã khôi phục lại bình thường.  

- Tiếp tục!  

Thiếu niên biết người trước mắt rất mạnh, nhưng không chút do dự muốn đánh tới, hắn không muốn mất đi cơ hội lần này, dù liều mạng cũng phải đánh.  

- Được rồi!  

Lục Lâm Thiên phất tay, mỉm cười nói.  

- Nhưng ta còn chưa đánh ngã ngươi!  

Thiếu niên nói.  

- Thực lực bây giờ của ngươi còn chưa đủ!  

Một tiếng cười từ sau vách núi truyền ra, vài thân ảnh xuất hiện, mà người nói chuyện chính là Tiểu Long.