Tiền Bá Thiên nghe nói Lục Thanh đã chết thì muốn bá chiếm Phi Linh sơn, phái hai đệ tử đến thăm dò tình huống.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm:
– Hắc Kiếm Môn.
Không biết Hắc Kiếm Môn đang chờ cái gì nhưng chắc chắn sẽ không dễ bỏ qua. Lục Lâm Thiên phải tìm cách mới được, tránh cho Phi Linh Môn chịu thiệt lớn.
Lục Lâm Thiên vốn không quan tâm Phi Linh Môn chết sống thế nào, nhưng trong Phi Linh Môn có mật thất để lại từ thời kỳ nó còn ở đỉnh cao, vậy thì khác. Nếu Phi Linh Môn xảy ra chuyện gì, Lục Lâm Thiên không mở mật thất ra được, chìa khóa nằm trong tay ba trưởng lão khác.
Hơn nữa sống trong Phi Linh Môn một thời gian, Lục Lâm Thiên không muốn đệ tử Phi Linh Môn bị người tàn sát. Nếu Hắc Kiếm Môn tấn công, đệ tử Phi Linh Môn chỉ có nước chờ bị làm thịt, không đánh lại nổi, thực lực cách biệt quá lớn.
Lục Lâm Thiên nhức cái đầu, hắn cũng yếu, muốn bảo vệ Phi Linh Môn không dễ gì, hoặc nên nói là không đối kháng nổi với Hắc Kiếm Môn.
Lục Lâm Thiên nhỏ giọng nói:
– Nếu có Nam thúc ở đây thì tốt rồi.
Nếu có Nam thúc, tuy ngoài miệng sẽ bảo không giúp đỡ nhưng chắc chắn Nam thúc âm thầm giúp Lục Lâm Thiên. Có Nam thúc thì sợ gì Hắc Kiếm Môn nho nhỏ? Vấn đề là Nam thúc còn ở Lục gia.
Lục Lâm Thiên thầm cảm thán nếu có thể kéo được một cường giả tọa trấn cho Phi Linh Môn thì hắn sẽ nhẹ gánh nhiều.
Nghĩ tới điều này Lục Lâm Thiên tự giễu mình. Cường giả thật sự làm sao coi trọng Phi Linh Môn nho nhỏ được? Địa môn đại phái đều sẽ mở rộng sơn môn hoan nghênh cường giả đến.
Thấy Lục Lâm Thiên đứng sững sờ, Lục Tâm Đồng ngước đầu hỏi:
– Ca ca đang nghĩ gì?
Lục Lâm Thiên lấy lại tinh thần:
– Không có gì.
Lục Lâm Thiên nói:
– Ca ca đi ra ngoài một lúc, Lưu Nhất Thủ ngoan ngoãn ở đây không cho đi lung tung.
Lục Tâm Đồng chớp mắt to, nhẹ gật đầu:
– Ừm!
Lục Lâm Thiên rời khỏi chỗ ở, nhướng mày. Hắc Kiếm Môn cách Linh Phi sơn không xa, người Hắc Kiếm Môn không có hành động gì, vậy Lục Lâm Thiên đành đích thân tới đó. Lục Lâm Thiên định tìm một người, sử dụng Sưu Linh Thuật thăm dò tình huống trước, cũng để chuẩn bị.
Lục Lâm Thiên đến sau núi kêu Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long đi cùng. Ra ngoài Phi Linh Môn, Thiên Sí Tuyết Sư đập cánh lặng lẽ biến mất.
Mang Thiên Sí Tuyết Sư, Tiểu Long theo, Lục Lâm Thiên yên lòng yên dạ. Dù gặp phải cường giả Vũ Phách, có Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư thì Lục Lâm Thiên sẽ không gặp nguy hiểm gì lớn, ít nhất Thiên Sí Tuyết Sư có thể chở hắn chạy trốn.
Hắc Kiếm Môn cách Phi Linh Môn không xa, gần như kề sát nhau. Lục Lâm Thiên cưỡi Thiên Sí Tuyết Sư chỉ mất hai mươi phút là vào phạm vi Hắc Kiếm Môn.
Lục Lâm Thiên biết Hắc Kiếm Môn chỉ là môn phái hạng ba, tính trong Cổ vực thì thế lực Hắc Kiếm Môn chẳng đáng là gì, nhưng Phi Linh Môn lại càng yếu hơn Hắc Kiếm Môn.
Lục Lâm Thiên nhảy xuống Thiên Sí Tuyết Sư, nói:
– Tuyết Sư, ngươi núp gần đây đi, không được lệnh của ta thì không được lộ ra.
Phía trước là Hắc Kiếm Môn, nếu Thiên Sí Tuyết Sư xuất hiện rất dễ gây chú ý, nếu vời cường giả Vũ Phách đến thì Lục Lâm Thiên không chịu nổi.
Thiên Sí Tuyết Sư khẽ gầm:
– Grao!
Thiên Sí Tuyết Sư khép cánh nằm trong một rừng cây.
– Tiểu Long, chúng ta đi.
Lục Lâm Thiên mang theo Tiểu Long vượt qua hai đỉnh núi mới đến khu vực Hắc Kiếm Môn.
Bốn phía có cỏ dại um tùm, phương xa có nhiều cây to mọc xiêu vẹo, dễ dàng ẩn thân. Lục Lâm Thiên không dám đến gần khu vực trung tâm, miễn cho bị cường giả phát hiện.
Trên ngọn núi, Lục Lâm Thiên quan sát dãy kiến trúc Hắc Kiếm Môn từ xa, xung quanh không thấy người Hắc Kiếm Môn đâu.
– Sao không có ai?
– Chờ.
Lòng Lục Lâm Thiên chìm xuống, chỉ cần gặp một đệ tử Hắc Kiếm Môn là hắn có thể thi triển Sưu Linh Thuật, biết ngay Hắc Kiếm Môn đang làm trò gì.
Thời gian chậm rãi trôi, đã đến giữa trưa, thời tiết bắt đầu nóng bức. May mắn đã gần mùa thu, không còn mặt trời chói chang.
Chờ mấy canh giờ sau Lục Lâm Thiên chửi thầm:
– Chết tiệt!
Lục Lâm Thiên tính đổi nơi khác.
Chợt Tiểu Long co duỗi lưỡi:
– Gri gri!
Mắt Tiểu Long cảnh giác nhìn chằm chằm đằng trước.
– Có người đến!
Lục Lâm Thiên giấu đi hơi thở, hắn cảm giác có hai người xuống núi.
Một giọng nam nhân nhẹ nhàng vang lên:
– Sư muội, mấy ngày không gặp, ta rất nhớ sư muội.
Một thanh âm nũng nịu dụ dỗ cất lên:
– Sư huynh xấu xa, chẳng biết sư huynh nói thật hay dỗ người ta.
Lúc này một nam một nữ đi lêи đỉиɦ núi, hai người nhìn bốn phía, tìm một lùm cỏ dày ngồi xuống, cách chỗ Lục Lâm Thiên núp hơn mười thước.
Xung quanh là cỏ dày, hai người kia không ngờ còn có người khác ở đây. Hai người bộ dạng khoảng hai mươi mốt, hai tuổi. Nữ nhân trẻ tuổi chút, váy lộ nửa ngực, khe rãnh sâu hấp dẫn, khuôn mặt thì bình thường, không xấu nhưng cũng không quá đẹp.
Nam dáng người khôi ngô, trán rộng mắt hít, có chút xấu xa. Lục Lâm Thiên cảm giác hơi thở từ hai người, toàn là đẳng cấp Vũ Sư nhất trọng, thực lực không tệ.
Lục Lâm Thiên nhìn ký ức trong đầu thanh niên Hắc Kiếm Môn biết hai người này cùng là đệ tử của Tiền Bá Thiên, chưởng môn Hắc Kiếm Môn, đứng hàng thứ ba, thứ bốn. Tiền Bá Thiên có sáu đệ tử, bốn người đẳng cấp Vũ Sư, hai người là Vũ Sĩ bát trọng, cửu trọng.
Vừa ngồi xuống đất, thanh niên đã sờ người thiếu nữ:
– Sư muội, ta nhịn hơn mười ngày rồi, hôm nay cho ta sung sướиɠ đi.
Thiếu nữ ỡm ờ:
– Sư huynh xấu xa, mới đó đã khi dễ người ta.
Mắt thiếu nữ nóng rực hùa theo thanh niên sờ so.ạng.
– Sư muội không thích vậy sao?
Thanh niên lộ rõ háo sắc, hai tay sờ ngực thiếu nữ xoa bóp. Thiếu nữ nhắm mắt rêи ɾỉ.
Thiếu nữ vừa thở dốc vừa nói:
– Sư huynh phải hứa với ta sau này không được đυ.ng vào nhị sư tỷ, nếu không ta mặc kệ sư huynh.
Thanh niên khẽ nói:
– Sư muội yên tâm, nhị sư tỷ bị cắt đứt một lỗ tai trong Phi Linh Môn, nhìn xấu muốn nôn, không nổi hứng được. Sư muội tốt hơn, trong lòng ta chỉ có mình sư muội.
Thanh niên sốt ruột luồn tay vào cung trang của thiếu nữ, tay kia dọc theo lưng trượt xuống mông.