Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2089: Đột phá, tỉnh lại



Cảm nhận loại lực lượng này trong cơ thể, Lục Lâm Thiên suy nghĩ, cho dù hắn dựa vào thực lực của bản thể, muốn đánh chết Vũ Tôn tứ trọng đỉnh phong có lẽ cũng có thể làm được.  

Cảm nhận tất cả trong cơ thể, Lục Lâm Thiên mơ hồ phát hiện ra bản thân mình dường như có chút không giống trước đây. Thế nhưng hiện tại hắn cũng không có thời gian xem xét kỹ, nếu như dùng tu vi của hắn hiện tại mà gặp phải Lăng Thanh Tuyệt của Linh Vũ giới, sợ rằng muốn đối phó với hắn ta cũng vô cùng dễ dàng.  

Nhắc tới Linh Vũ giới, trong hai con ngươi đen kịt của Lục Lâm Thiên hiện lên hàn ý nhàn nhạt. Lần này hắn tẩu hỏa nhập ma, lại bị trọng thương, đây đều là do Linh Vũ giới ban tặng, Linh Vũ giới này hắn tuyệt đối không thể buông tha.  

- Lâm Thiên.  

Trong giây lát ngắn ngủi này, đám người Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh, Tiểu Long nhìn thân ảnh quen thuộc trên không trung lậc tức bổ nhào qua.  

- Ca ca.  

- Lão đại.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, nhìn thấy mọi người như thế này, xem ra trong lúc hắn hôn mê Nam thúc đã giải quyết tất cả.  

- Lão đại, huynh ngủ hai năm đủ chưa vậy?  

Tiểu Long đi tới bên người Lục Lâm Thiên, lão đại đã bình yên vô sự, nó cũng không cần lo lắng nữa.  

- Cái gì? Hai năm sao?  

Lục Lâm Thiên bị dọa nhảy dựng lên, hắn chỉ có cảm giác như nằm mơ một lần, cảm giác trong mộng kia giống như lúc hắn lĩnh ngộ Vô Tự Thiên Thư. Sau đó theo đột phá hắn mới tỉnh lại, thế nhưng thật không ngờ hắn lại hôn mê hai năm.  

- Chính bản thân chàng không biết, bọn thϊếp và mẫu thân lo lắng muốn chết đây.  

Vân Hồng Lăng nói nhỏ, tảng đá lớn trong lòng lúc này mới được buông xuống.  

Nhìn thân ảnh quen thuộc trên không trung, Đoan Mộc Y Y trong đám người cũng vui vẻ. Chẳng biết tại sao, nhìn thấy đạo thân ảnh này, trong nội tâm nàng cũng có chút vui mừng. Bên trong vui mừng lại có thêm chút khẩn trương.  

Đoan Mộc Y Y lập tức nhìn chăm chú vào hai nữ tử bên cạnh thân ảnh màu xanh kia, ánh mắt không khỏi thở dài. Hắn đã có mấy vị hôn thê, nàng còn muốn gì cơ chứ? Đây căn bản là chuyện không có khả năng, trên Lưu Tô đảo, hắn làm như vậy cũng chỉ vì muốn giúp Đoan Mộc gia mà thôi.  

- Mẫu thân tới sao?  

Nghe thấy Vân Hồng Lăng nói, Lục Lâm Thiên lập tức hỏi, tâm thần tràn ra. Trong tâm thần hắn lúc này hắn phát hiện ra bên trong Phi Linh môn ngoài không ít cường giả đột nhiên xuất hiện ra còn có mẫu thân hắn ở bên trong.  

- Ta đi gặp mẫu thân.  

Thanh âm vừa dứt, Lục Lâm Thiên đã biến mất tại chỗ.  

Một lát sau, trong đình viện, La La thị nhìn thấy nhi tử đã khôi phục, rốt cuộc cũng yên lòng. Hơn một năm nay, nàng khó có thể bình an được, nếu như không có tiểu gia hỏa kia, thật không biết nàng sẽ trải qua khoảng thời gian đó thế nào.  

Đám người Dương Quá, Tiểu Long, Vân Hồng Lăng, Lục Tâm Đồng cũng trở lại đình viện. Người một nhà đều tụ tập lại ở một chỗ, trong hai năm qua, hiếm khi mọi người được vui vẻ như lúc này.  

- Mẫu thân, bảo bảo đâu?  

Trong lúc mọi người đang cao hứng, Vân Hồng Lăng đột nhiên lên tiếng, không biết tiểu gia hỏa người gặp người sợ kia chạy đi tới nơi nào.  

- Không biết nó chạy đi đâu rồi. Ta còn tưởng rằng nó theo các con ra ngoài?  

La Lan thị nhướng mày, tiểu gia hỏa kia chỉ cần một khi không chú ý tới nó thì nó lập tức biến mất.  

- Nãi nãi, con về rồi.  

Lúc này, bên ngoài cửa vang lên một thanh âm non nớt. Mọi người lập tức nhìn ra bên ngoài đình viện, chỉ thấy Niếp Phong đang ôm tiểu gia hỏa quay về.  

- Đệ tử bái kiến sư phụ.  

Hai năm qua Niếp Phong cũng không gặp sư phụ, cũng không biết sư phụ đi nơi nào, cũng không biết tìm ở đâu. Hai năm sau lại nhìn thấy sư phụ, hắn lập tức cung kính quỳ xuống. Hai năm đối với cường giả mà nói ngược lại cũng không dài, bất quá đối với Niếp Phong mà nói, tuyệt đối là thời gian cực dài.  

- Đứng lên đi.  

Lục Lâm Thiên nhìn đệ tử của mình rồi nói. Sau khi nhận lấy tên đệ tử này, hắn vẫn không để ý tới. Vốn hắn chỉ định tôi luyện đệ tử một năm là tốt rồi, thế nhưng thật không ngờ hắn lại tẩu hỏa nhập ma, hôn mê hai năm.  

- Bảo bảo, con dọa chết nãi nãi rồi, con lại chạy đi đâu thế?  

Nhi tử đã tỉnh, La Lan thị như trút được một hơi. Lúc này nhìn thấy tiểu gia hỏa này xuất hiện lập tức giả vờ tức giận nói.  

- Nãi nãi, lần sau còn không dám nữa.  

Từ nhỏ tới lớn tiểu gia hỏa này đều gọi La Lan thị là nãi nãi. Nhìn thấy nãi nãi tức giận lập tức xuất ra đòn sát thủ mà nó đã quá quen thuộc. Mỗi một lần sử dụng chiêu này, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với nó hết.  

La Lan thị cũng không thực sự tức giận, chỉ làm bộ mà thôi cho nên vội vàng đau lòng ôm tiểu gia hỏa vào trong lòng, cẩn thận kiểm tra một chút, xem có xước xát ở đâu hay không. Từ khi tiểu gia hỏa này tập đi, thường thường sẽ mặt mũi bầm dập trở về, La Lan thị cũng đã quá quen với chuyện này rồi.  

- Mẫu thân, đây là...  

Nhìn thấy mẫu thân có tôn tử, Lục Lâm Thiên nghẹn họng, hội vàng nhìn về phía Dương Quá nói:  

- Đại ca, nhi tử của huynh à?  

Nhìn tiểu gia hỏa này, đôi mắt to, đen lúng liếng, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn có chút xấu xa, Lục Lâm Thiên lại có một loại cảm giác thân thiết không nói nên lời, giống như là bản thân hắn khi còn nhỏ vậy. Thế nhưng cái cảm giác kỳ diệu này chỉ lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa, Lục Lâm Thiên cũng không để ý quá nhiều.  

Tiểu gia hỏa trong lòng La Lan thị nhìn Lục Lâm Thiên, đôi mắt to nhìn chăm chú, trong đôi mắt đơn thuần kia hiện lên sự nghi hoặc, trong tâm linh nho nhỏ của nó dường như có cảm giác người này vô cùng quen thuộc, giống như là bình thường, lại làm cho hắn lạ lẫm.  

- Đi đi, ta có lập gia đình đâu? Sao lại là ta?  

Dương Quá nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

- Tâm Đồng?  

Lục Lâm Thiên nhìn Lục Tâm Đồng, thế nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng, nha đầu này còn nhỏ lắm.  

- Ca ca, huynh nói thì thế?  

Lục Tâm Đồng chống nạnh, khuôn mặt đỏ lên trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên.  

- Lục Tiểu Bạch, chẳng lẽ là ngươi? Ngươi thông đồng cùng cô nương Lưu gia kia?  

Lục Lâm Thiên nhìn về phía Lục Tiểu Bạch trong đình viện, cũng chỉ có người này là có khả năng nhất.  

- Công tử, ta cũng muốn vậy a. Thế nhưng hiện tại ta cũng không có thời gian lấy vợ mà.  

Lục Tiểu Bạch nói.  

- Được rồi, đừng đoán nữa.  

Vân Hồng Lăng nhẹ nhàng cười, liền đem mọi chuyện đại khái nói qua một lần.  

Nghe lai lịch của tiểu gia hỏa này, Lục Lâm Thiên càng thêm kỳ quái, lai lịch của tiểu gia hỏa này quả thực kỳ quái.  

- Đến đây tiểu gia hỏa, để cho ta ôm một cái.  

Nhìn tiểu gia hỏa này khiến cho Lục Lâm Thiên có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như rất quen thuộc lại giống như không phải. Trong nội tâm không biết tại sao lại có xúc động muốn ôm tiểu gia hỏa này một cái.  

Nhìn Lục Lâm Thiên, tiểu gia hỏa này không ngờ lại không cự tuyệt, đôi mắt to nhìn chăm chú vào trên người Lục Lâm Thiên.