Nhiều bùa hộ mệnh tới như vậy tiểu gia hỏa càng không kiêng kỵ chút nào.
- Làm người thì phải thành thật, ngươi còn dám nói ngươi không cầm, vậy đây là cái gì?
Ánh mắt Lục Lâm Thiên khẽ đổi, đi tới trước người tiểu gia hoa rồi móc một bình ngọc nhỏ trong ngực tiểu gia hỏa này ra. Tiểu gia hỏa này muốn trốn tránh thế nhưng không trốn thoát khỏi tay Lục Lâm Thiên.
- Cái này....
Nhân chứng, vật chứng đều có đủ cả, nhất thời tiểu gia hỏa không có lời nào để nói. Nó liếc nhìn mọi người rồi khóc lớn lên, giống như chịu ủy khuất vậy.
- Bản thân ngươi làm sai còn muốn khóc sao?
Lục Lâm Thiên nhìn qua tiểu gia hỏa này, ánh mắt lóe lên, đem tiểu gia hỏa từ trong lòng Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh đặt xuống mặt đất nói:
- Ngươi có nhận sai không?
Nhìn Lục Lâm Thiên, tiểu gia hỏa sững sờ, nào có ai dám thẩm vấn nó như vậy. Nó liếc mắt nhìn mọi người, khóc càng to hơn.
- Đến đây, để nãi nãi ôm nào.
La Lan thị nhìn thấy đau lòng, lập tức tiến tới định ôm tiểu gia hỏa kia.
- Mẫu thân, hôm nay nếu tiểu gia hỏa này không nhận sai thì cho dù là ai cũng không được bênh nó. Để xem nó còn dám trộm đồ của người khác nữa hay không.
Lục Lâm Thiên vừa nói vừa ngăn cản La Lan thị. Thói quen này của tiểu gia hỏa không tốt, mọi người tuy rằng sủng ái nó, thế nhưng cũng đã làm hư nó.
- Bảo bảo, trộm đồ là không tốt. Nhanh nhận lỗi đi.
La Lan thị do dự một lát, nàng cũng biết nhi tử mình nói có lý cho nên tức thì nói với tiểu gia hỏa.
- Ô Ô...
Nhìn thấy không có ai để ý tới mình, tiểu gia hỏa lau nước mắt vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn mọi người sau đó lại khóc rống lên.
- Còn dám khóc, trước tiên mau quỳ xuống, quỳ đến khi nào biết sai thì thôi.
Lục Lâm Thiên trừng mắt, tiểu gia hỏa này rất tinh ranh. Nếu không làm cho nó biết thân biết phận một chút, sợ rằng sau này khó có thể thành tài. Cho nên lần này hắn cũng phải nghiêm khắc một chút.
- Ta không quỳ.
Tiểu gia hỏa nghe Lục Lâm Thiên nói vậy tức thì giật mình, sững sờ. Sau đó lại nhìn Lục Lâm Thiên nói:
- Nam tử hán, đại trượng phu, ta không quỳ.
- Chỉ là một tiểu bất điểm sao có thể được coi là nam tử hán đại trượng phu? Ai nói cho ngươi như vậy?
Lục Lâm Thiên sững sờ, tiểu gia hỏa này cũng có chút cốt khí.
- Tiểu Bạch thúc thúc nói.
Tiểu gia hỏa nhìn Lục Tiểu Bạch nói.
Lục Tiểu Bạch lập tức cười rộ lên, đây chính là lời của hắn, không ngờ tiểu gia hỏa này nói ra lại có khí thế như vậy.
Trong lòng Lục Lâm Thiên muốn cười, thế nhưng sắc mặt nghiêm túc, nhìn tiểu gia hỏa rồi nói:
- Vậy ngươi có biết nam tử hán đại trượng phu thì có sai phải biết thừa nhận, cũng không thể lén lút như vậy. Ngươi làm như vậy sẽ khiến cho người khác xem thường ngươi.
Nhìn Lục Lâm Thiên, tiểu gia hỏa dường như chỗ hiểu chỗ không, do dự một lát, lập tức lật đật chạy tới bên người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói:
- Đông bá bá, xin lỗi người, yêu linh đan là con trộm. Lần sau con không dám nữa, thế nhưng cũng không phải là con sai, là người không cho con yêu linh đan cho nên con mới trộm.
- Tiểu gia hỏa này, nhận sai là tốt rồi.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh mỉm cười nói:
- Vậy con nói cho ta biết xem con muốn yêu linh đan làm cái gì?
- Con muốn cho Bảo Nhi cùng Bối Nhi, bằng không bọn họ cũng không chơi cùng con.
Tiểu gia hỏa bất đắc dĩ nói, nó trộm yêu linh đan cũng là bị ép, thứ đồ chơi kia hắn cũng không thể ăn dược, cho nên cũng không có hứng thú đi trộm.
- Thì ra là vậy.
Ánh mắt Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh khẽ đảo, nhìn qua tiểu gia hỏa rồi nói:
- Vậy thì sao không nói thẳng cho ta nghe?
- Con hỏi người thế nhưng người cũng không cho a.
Tiểu gia hỏa nói, đích thực nó đã từng hỏi qua, bằng không nó cũng sẽ không đi trộm.
- Tốt, nhận sai là tốt rồi.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, tục ngữ nói ba tuổi định tám mươi. Hiện tại chính là thời điểm tiểu gia hoa này cần giáo dục nhất, tính cách sau này không thoát khỏi sự dạy dỗ hiện tại.
Tiểu gia hỏa nhìn qua Lục Lâm Thiên, trong lúc vô hình cảm nhận được sự uy nghiêm cho nên thành thành thật thật đứng ở tại chỗ, giống như sợ Lục Lâm Thiên lại phạt nó nữa vậy.
- Nói cho ta biết về sau lớn lên ngươi muốn làm gì?
Lục Lâm Thiên nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa rồi hỏi.
Tiểu gia hoa nhìn qua Lục Lâm Thiên, do dự một chút rồi nghiêm túc nói:
- Về sau ta muốn ăn sung mặc sướиɠ, còn phải lấy bảy thiên kim, đại tiểu thư gì đó. Thứ hai còn chưa nghĩ tới.
- Cái gì?
Nghe tiểu gia hoa nói xong tất cả mọi người hóa đá, cơ hồ tất cả nữ nhân óc mặt ơ đây đều tức cười.
Lục Lâm Thiên cũng im lặng, tiểu gia hỏa này mới có mấy tuổi không ngờ lại thành thục như vậy. Sắc mặt hắn nghiêm lại, hỏi:
- Ai dạy ngươi nói như vậy?
- Cũng là Tiêu Bạch thúc thúc dạy ta.
Tiểu gia hỏa nhìn thấy sắc mặt mọi người dường như nó cũng cảm giác được điều không ổn, giống như là chuyện mọi người không hoanh nghênh cho lắm, cho nên lập tức bán đứng kẻ đứng phía sau.
- Lục Tiểu Bạch.
Tát cả mọi người đều dùng ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn Lục Tiểu Bạch, đặc biệt là tiểu thư Lưu gia, ánh mắt như phóng ra lửa.
- Đây không phải là ta nói. Là câu mà trước kia công tử dạy ta, công tử quên rồi sao?
Lục Tiểu Bạch dùng vẻ mặt cầu xin nói. Lời này chính là do công tử nói cho hắn nghe, trong lúc vô tình hắn lại nói ra lời này với tiểu gia hỏa, không ngờ chí hướng vĩ đại như vậy tiểu gia hỏa lại nhớ kỹ đến thế.
- Là ta sao? Tại sao có thể là ta được? Ta không phải loại người như vậy, nhân phẩm của ta vô cùng tốt nha.
Lục Lâm Thiên trừng mắt nhìn Lục Tiểu Bạch, trước kia hình như hắn đã từng nói qua những lời này, thế nhưng tiểu tử này cũng không thể nói ra phá hủy hình tượng của hắn hiện tại a.
- Lâm Thiên, chàng dạy thật tốt a, cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh hung hăng trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên, cũng không vì có mặt nhiều người mà nể tình.
Ha ha.....
Nhìn thấy Lục Lâm Thiên kinh ngạc, Bạch Toa Toa, Tân Hiểu Kỳ không nhịn được mà cười phá lên.
- Cái gì gọi là cấu kết với nhau làm việc xấu?
Tiểu gia hỏa nhìn qua Lục Lâm Thiên, có chút hứng thú hỏi.
- Cái này về sau lớn lên ngươi sẽ biết.
Lục Lâm Thiên rầu rĩ nói.
Ầm ầm.
Đúng lúc này tong một đình viện phía hậu sơn đột nhiên lay động.
Mọi người lập tức nhìn về phía trên ngọn núi xa xa. Lúc này trên bầu trời đã phong vân biến sắc. Bất tri bất giác đã có một cỗ năng lượng khung bố ngập trời kéo tới, không ngừng khuếch tán ra chung quanh. Người thực lực thấp dưới cỗ khí tức này đã bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Đồng thời, một cỗ năng lượng thiên địa xoay quanh không trung rồi rót xuống dưới ngọn núi kia. Không gian ba động mãnh liệt, một cỗ năng lượng vô hình tong thiên địa giống như một vết nứt trong không gian không ngừng lượn lờ trên không trung.