Hoàng Tĩnh Ngọc, Đoan Mộc Hồng Chí, Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hạo đều có tu vi Vũ Phách, mà bây giờ trong hai mươi người, người có thể có tu vi đạt tới Vũ Phách cũng chỉ có bốn người này và Niếp Phong mà thôi.
Dương Linh Hạo cũng đã phục dụng Diễn Linh Thánh Quả, trên phương diện tâm cảnh, đối vói thân phận Linh giả của hắn càng thêm có lợi, tu luyện cũng không chênh lệch với đám người Hoàng Tĩnh Ngọc, Trịnh Thánh Kiệt cũng không kém bao nhiêu. Hơn mười ngày trước hắn cũng đã đột phá tới cấp độ Linh Phách.
Người có thể đánh bại đối thủ mạnh hơn có lẽ không ít, thế nhưng không phải ai cũng có thể vượt cấp đánh bại đối thủ. Phách cấp cùng Sư cấp hơn kém quá lớn, trước mặt mấy người này những đệ tử Vũ Sư, Linh Sư kia căn bản khó có thể chống lại.
Vũ Sư ngũ trọng đối mặt với Niếp Phong lúc này cũng chưa có lập tức ra tay, dường như có không ít cố kỵ với Niếp Phong. Ánh mắt luôn nhìn vào trên người Niếp Phong, chờ đợi cơ hội ra tay.
Niếp Phong cũng không có ý tứ ra tay, chỉ lẳng lặng nhìn vào đối thủ. Nếu như có người nhìn kỹ thì không khó phát hiện ra, giờ phút này hai mũi chân của Niếp Phong chạm đất, giống như tùy thời có thể đánh ra công kích.
Sưu.
Tên đệ tử này dường như đang thi sự kiên nhẫn với Niếp Phong, thủ ấn trong tay được kết, thân thể khẽ run lên, trong giây lát có một cỗ chân khí đỏ rực nhanh chóng bao trùm thân thể, trước người hình thành một vòng quang tráo bằng chân khí. Phía trên quang tráo có hỏa diễm quanh quẩn.
Cùng lúc đó, thủ ấn trong tay đệ tử ngưng tụ, hai tay giao nhau, một đạo quyền ấn đánh văng không khí, mang theo khí tức nóng bỏng của hỏa diễm, ầm ầm đánh về phía Niếp Phong. Thực lực Vũ Sư ngũ trọng trong đám thanh niên đồng lứa tuyệt đối cũng không kém. Một quyền đánh xuống, kình khí tực tiếp đánh văng gợn sóng trong không gian.
Nhìn đối thủ đánh ra một quyền, ánh mắt Niếp Phong lóe lên rồi lập tức thả người nhảy ra, giống như một con báo, tư thế tuy rằng khó coi thế nhưng vừa vặn tránh khỏi một quyền này.
Sưu.
Niếp Phong vừa né xong, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, quang mang lóe lên, lập tức nhảy lên trên không trung, thủ ấn kết xuất, tay phải đột nhiên chém về phía sau. Một cỗ kình khí vô hình, hung hãn từ trong lòng bàn tay tràn ra, hung hăng đánh về phía Vũ Sư ngũ trọng.
Vũ Sư ngũ trọng này một chiêu thất bại đã lập tức cảm thấy không ổn, trong giây lát thân hình nhanh chóng lùi lại, cũng coi như có phản ứng không tệ. Nhìn một quyền của Niếp Phong đánh tới, sắc mặt hắn đại biến, thân ảnh liên tiếp lùi lại, không ngờ lại nguy hiểm tránh khỏi một quyền này.
- Không ngờ cũng biết ẩn dấu thực lực.
Trên ngọn núi phía xa, Lục Lâm Thiên nhìn cảnh tượng phía dưới, khóe miệng khẽ mỉm cười, hắn không ngờ Niếp Phong cũng biết ẩn dấu thực lực. Từ phản ứng và tốc độ Lục Lâm Thiên có thể nhận ra Niếp Phong căn bản không dùng toàn lực, thậm chí ngay cả một nửa thực lực cũng không dùng tới.
Hai người giao thủ, Niếp Phong cùng với Vũ Sư ngũ trọng kia sau khi giao thủ hơn mười chiêu, lúc này mới vất vả dùng một chưởng từ trong bàn tay trái đánh vào trên vai Vũ Sư ngũ trọng kia.
Phanh.
Cỗ lực lượng này đương nhiên không kém, chân khí thuộc tính thổ mang theo một cơn cuồng phong thổi qua, trực tiếp khiến cho Vũ Sư ngũ trọng lảo đảo lùi về phía sau. Sau khi do dự một lát, Vũ Sư ngũ trọng này cũng trực tiếp lựa chọn nhận thua.
Sưu.
Mắt nhìn thấy Niếp Phong chiến thắng, cũng tiến vào thập đại đệ tử, Trịnh Thánh Kiệt hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, trong thời gian ngắn mà Niếp Phong có thể đột phá Vũ Phách, chắc chắn là do chưởng môn đã cho Niếp Phong phục dụng không ít thiên tài địa bảo, bằng không làm sao nhanh như vậy đã đột phá tới Vũ Phách. Từ trận chiến vừa rồi hắn không khó nhìn ra, thực lực Niếp Phong cũng không mạnh mẽ gì cho lắm, nếu như lát nữa rơi vào trong tay hắn, hắn nhất định phải giáo huấn Niếp Phong này mới được.
- Không ngờ thực lực của Niếp Phong lại mạnh như vậy, vừa rồi dường như còn ẩn dấu thực lực a.
Trên ngọn núi, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nhìn phía trước, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
- Lão gia hỏa, không phải lúc trước ngươi nói Niếp Phong rất yếu sao?
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh liếc nhìn Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh rồi nói.
- Quả thực ta đã nhìn lầm, không ngờ thực lực của hắn lại đột phá nhanh như vậy.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cười hắc hắc, sau đó nhìn Lục Lâm Thiên nói:
- Chưởng môn, rốt cuộc Niếp Phong này đã xảy ra chuyện gì? Bằng không sợ rằng chưởng môn cũng chướng mắt, không thu hắn làm đồ đệ a.
- Niếp Phong này thấy nguy không loạn, nhìn như khó khăn lắm mới đánh bại được đối thủ, thế nhưng trên thực tế tất cả đều nằm trong sự khống chế của hắn. Đây chính là thứ khó mà có được.
Thanh Linh Tôn giả nói.
Lục Lâm Thiên mỉm cười, nói:
- Niếp Phong chính là người có thân thể Tam Hoa Tụ Đỉnh trời sinh, chỉ vì huyền quan bế tắc, sau khi đả thông tu vi lập tức tinh tiến cho nên mới có tu vi hiện tại. Đông lão, lần này quả thực ngươi đã nhìn nhầm rồi.
- Trời sinh đã có thân thể Tam Hoa Tụ Đỉnh, khó trách a. Khó trách.
Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh cười khổ, sợ hãi than, quả thực hắn đã nhìn lầm.
- Trời sinh đã có thân thể Tam Hoa Tụ Đỉnh, chúng ta cũng không có cách nào đạt tới một bước kia a. Đúng là kỳ tài tu luyện trời sinh.
Nghe vậy, không ít cường giả Vương cấp, Tôn cấp sau lưng Lục Lâm Thiên đều kinh ngạc không thôi, thân thê Tam Hoa Tụ Đỉnh, càng về sau tu vi càng mạnh.
- Chúng ta xuống dưới coi một chút, xem xem ai có thể nhận được danh xưng đại đệ tử.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng có chút hứng thú, đại đệ tử đầu tiên của Phi Linh môn cũng từ trong mười người này chọn ra.
Trên quảng trường, thập đại đệ tư đã xuất hiện. Năm người Hoàng Tĩnh Ngọc, Đoan Mộc Hồng Chí, Trịnh Thánh Kiệt, Dương Linh Hạo, Niếp Phong đều có mặt. Kế tiếp chính là thi đấu bài danh của thập đại đệ tử. Người có bài danh cao nhất, đãi ngộ cũng tốt nhất.
Mọi người xuất hiện, trên quảng trường, mười mấy đạo thân ảnh từ trên không trung đáp xuống, đám trưởng lão, hộ pháp lập tức hành lễ. Chưởng môn cùng cung phụng đều tới khiến cho mọi người cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Phất tay ý bảo mọi người miễn lễ, tay áo Lục Lâm Thiên vung lên, trực tiếp ngồi xuống chủ vị, ý bảo mọi người tiếp tục tiến hành.
Trong sân động, mười đệ tử nhìn thấy chưởng môn cùng cung phụng và Tôn giả hộ môn xuất hiện, cả đám lập tức kích động, cả đám hiện tại đều có ý nghĩ biểu hiện cho tốt.
Ánh mắt hai người Niếp Phong, Đoan Mộc Hồng Chí sáng người. Đối với Niếp Phong mà nói, trong lúc vô hình cũng có chút áp lực, sư phụ đã từng nói qua sẽ đích thân tới quan sát hắn thi đấu, hắn nhất định không thể làm cho sư phụ mất mặt.
Trong lòng Đoan Mộc Hồng Chí cũng tràn ngập sự tin tưởng, lần này hắn nhất định phải biểu hiện cho tốt, để cho Lục đại ca nhìn thấy thực lực của hắn.