Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2169: Thao Ưng lão tổ (1)



- Hai yêu nghiệt!  

Bốn phía tĩnh lặng, thực lực của hai người trẻ tuổi đã đặt chân lên hàng cường giả đỉnh cao, làm nhiều cường giả các đại sơn môn có mặt tại đây chỉ biết cảm thán như vậy. Hai thanh niên này ai thua ai thắng không quan trọng, điều quan trọng là hai người tuyệt đối là yêu nghiệt.  

Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm, mắt lóe tia sáng, khóe môi tràn vết máu. Sắc mặt Nguyên Nhược Lan hồng hào hơn Lục Lâm Thiên một chút nhưng thật ra trong người nàng không dễ chịu gì, nàng không có lực phòng ngự bản thể khủng bố như Lục Lâm Thiên.  

Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Lâm Thiên, lòng rất rung động. Thực lực của Lục Lâm Thiên giống như nàng tưởng tượng nhưng rồi lại khác đi.  

Nguyên Nhược Lan giương mắt nhìn Lục Lâm Thiên:  

- Lục Lâm Thiên, thực lực của ngươi rất mạnh, mạnh hơn trong tưởng tượng của ta. Nhưng bây giờ ta sẽ đánh hết sức, ngươi hãy cẩn thận chút.  

- Nguyên cô nương cứ ra tay đi, ta sẽ chống đỡ. Nhưng Nguyên cô nương nhớ cẩn thận, đừng để mình bị thương.  

Lục Lâm Thiên vung hai tay, vận khí Âm Dương Linh Vũ quyết, chân khí nhanh chóng phục hồi. Lòng Lục Lâm Thiên rất rung động, nghe giọng điệu của Nguyên Nhược Lan thì dường như nàng chưa đánh hết sức.  

- Trời, còn chưa dùng hết sức sao?  

Mọi người giật mình, Nguyên Nhược Lan đã mạnh vậy mà còn chưa đánh hết sức, quá kinh người.  

- Thực lực của Nguyên Nhược Lan dường như mạnh hơn chút, nhưng về lực phòng ngự thì kém hơn Lục Lâm Thiên một ít.  

- Chưa chắc, Lục Lâm Thiên gϊếŧ Vũ Quyết Tôn Giả nên tiêu hao cũng nhiều, ngay từ đầu đã yếu thế.  

- Hai người đều là yêu nghiệt, không biết nếu đánh hết sức sẽ ra sao.  

Trong không trung mọi người nhỏ giọng xì xầm, ai nấy đều mong chờ hai người này đánh hết sức.  

- Đa tạ, vậy ngươi hãy cẩn thận.  

Nguyên Nhược Lan nói nhẹ nhàng nhưng chiến ý trong mắt nàng không giảm đi ngược lại ngày càng đậm hơn. Khí tức quái dị ngày càng đậm đặc quanh thân Nguyên Nhược Lan, mái tóc phi hành lên, váy dài phần phật, ma khí lượn lờ. Chợt có trường kiếm ảo xoay quanh người Nguyên Nhược Lan, cực kỳ ma tà chui ra khỏi người Nguyên Nhược Lan. Khí thế mênh mông tràn ra từ cơ thể yểu điệu.  

Vù vù vù!  

Gió nổi mây phun giữa không trung, thậm chí sấm chớp đì đùng, không khí cực kỳ áp lực.  

Ong ong ong!  

Khí thế khuếch tán, trường kiếm trên lưng đám người Thiên Kiếm môn run rẩy sắp ra khỏi vỏ, kiếm quang tứ tán.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày, khí thế của Nguyên Nhược Lan lại lên cao, chứa chút khí ma tà. Hiện tại Lục Lâm Thiên chỉ còn cách vận dụng Tử Lôi Huyền Đỉnh, Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực đối kháng.  

- Hai tiểu oa nhi, ngừng tại đây đi.  

Lúc này trên bầu trời vang lên thanh âm già nua:  

- Hai người trẻ tuổi đã đặt chân vào Vô Không Chi Cảnh, không còn địch thủ trong thế hệ trẻ, cũng không mấy người thế hệ trước làm gì được các ngươi.  

Khi tiếng nói dứt thì giữa Nguyên Nhược Lan và Lục Lâm Thiên đột nhiên xuất hiện một thân hình già nua. Vóc dáng mảnh khảnh, mặc trường bào màu xám trắng, lông mày trắng tinh. Đôi mắt sâu thẳm cực kỳ sắc bén, tựa như chim ưng săn mồi, tuổi chừng bảy mươi, mái tóc dài rũ xuống vai hai màu trắng đen. Người này xuất hiện, trong không trung đột nhiên giáng xuống uy áp mạnh mẽ. Không gian trở nên nặng nề.  

Khí thế làm Lục Lâm Thiên giật mình kêu lên:  

- Cường giả Vũ Tôn thuộc tính thổ!  

Thực lực của người này cường đại đến sợ, có thể tự dẫn động năng lượng thiên địa biến hóa, loại khí thế tu vi này đã không dưới Thiên Địa Nhị Tôn. Vạn Thú tông đúng là nơi ngọa hổ tàng long.  

Trông thấy người này, Doãn Ngạc và đám trưởng lão Vạn Thú tông quỳ một gối xuống đất hành lễ:  

- Tham kiến Thao Ưng lão tổ!  

Lam Linh và các đệ tử Vạn Thú tông cũng làm theo.  

Lão nhân liếc mắt xung quanh:  

- Đứng lên đi.  

Lão nhân nhìn Nguyên Nhược Lan, nói:  

- Nữ oa nhi, ngươi định thi triển Ma Kiếm đúng không? Ma Kiếm là tôn, vạn kiếm thần phục, ngươi được truyền thừa Kiếm Tổ của Thiên Kiếm môn ngươi, triệu hoán ra Ma Kiếm.  

Cường giả các đại thế lực nghe lời lão nhân nói thì cực kỳ rung động:  

- Ma Kiếm, thì ra Nguyên Nhược Lan được đến truyền thừa Kiếm Tổ của Thiên Kiếm môn!  

Dường như các cường giả đều biết lai lịch của Ma Kiếm, chỉ có Lục Lâm Thiên là ngu ngơ.  

Lão nhân nói chuyện với Nguyên Nhược Lan quay sang nhìn Lục Lâm Thiên chằm chằm:  

- Chàng trai, thực lực của ngươi cũng cực kỳ đáng sợ, Linh Vũ song tu đã phối hợp tự nhiên, vượt dự đoán của ta. Nhưng nữ oa nhi này triệu hoán ra Ma Kiếm thì ngươi chỉ có thể dùng Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, và Tử Lôi Huyền Đỉnh đối kháng. Nếu chỉ luận bàn thì các ngươi ngang nhau, người này không thể làm gì người kia. Nếu là chiến đấu sống chết thì khó đoán hươu chết về tay sai, cho nên các ngươi có đánh tiếp cũng không ý nghĩa gì.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên hơi thay đổi, trong lòng suy đoán Ma Kiếm rốt cuộc là thứ gì, hắn thầm nghĩ:  

- Nguyên Nhược Lan thật sự chưa đánh hết sức.  

Lão nhân tạm dừng một lúc, nhìn sơn mạch hoang tàn xung quanh:  

- Nhưng các ngươi mà vận dụng Ma Kiếm và Tử Lôi Huyền Đỉnh là xung quanh Vạn Thú tông của ta sẽ gặp họa. Vì vậy hãy dừng tại đây đi, các ngươi thấy sao?  

Lục Lâm Thiên chắp tay, khom người:  

- Vãn bối xin nghe theo tiền bối.  

Xem ra trận đấu này không đánh được nữa, như vậy cũng tốt, vốn Lục Lâm Thiên chỉ muốn luận bàn cùng Nguyên Nhược Lan.  

Nguyên Nhược Lan khom người nói:  

- Nghe theo tiền bối.  

Khí thế thu về, chiến ý chậm rãi tan biến, khí tức ma tà trên người Nguyên Nhược Lan hoàn toàn biến mất. Trường kiếm trên lưng cường giả Thiên Kiếm môn lần thứ hai trở vào bao.  

Lão nhân nói:  

- Tiểu nữ oa nhi còn nhỏ mà đã lĩnh ngộ kiếm ý, bước lên kiếm đạo, mai này tương lai không thể đo lường. Thiên Kiếm môn có hậu bối như ngươi thật khiến người hâm mộ.  

Lão nhân lắc người biến mất.  

Đám người Doãn Ngạc lại hành lễ:  

- Cung tiễn Thao Ưng lão tổ!  

Bốn phía lần nữa yên tĩnh, mọi ánh mắt tập trung vào hai người đứng trên cao. Không ngờ Lục Lâm Thiên và Nguyên Nhược Lan đánh nhau kinh động cường giả trong Vạn Thú tông.  

Xoẹt!  

Lục Lâm Thiên thu về Thanh Linh khải giáp, Âm Dương Linh Vũ quyết liên tục vận chuyển trong người, chân khí nhanh chóng phục hồi.  

Nguyên Nhược Lan nhìn Lục Lâm Thiên, mắt đẹp lóe tia sáng:  

- Lục Lâm Thiên, trận chiến này xem như chúng ta ngang tay. Ngươi thật sự rất mạnh, khiến ta khâm phục. Hy vọng có cơ hội sẽ lại lần nữa đấu một trần, lần sau chắc chắn ta sẽ đánh bại ngươi!  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

- Thực lực của Nguyên cô nương cũng làm ta khâm phục, lần sau nếu có cơ hội tùy thời phụng bồi.  

Lục Lâm Thiên lắc người đến bên cạnh nhóm Tiểu Long, trong lòng hắn rất giật mình. Nguyên Nhược Lan đúng là kinh khủng, thực lực mạnh hơn Lăng Thanh Tuyệt hai năm trước.  

Lục Tâm Đồng thân thiết hỏi:  

- Ca ca có sao không?  

Lục Lâm Thiên lắc đầu, đây không phải cuộc chiến sống chết, hắn chỉ bị tiêu hao quá nhiều, một ít vết thương, điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏe.  

Nguyên Nhược Lan lắc thân hình mềm mại phi hành vào Thiên Kiếm môn, sắc mặt tái xanh, nàng cũng nhét một viên đan dược vào miệng. Nguyên Nhược Lan từ xa liếc hướng Lục Lâm Thiên.  

Ánh mắt Cổ Kiếm Phong quan tâm hỏi đệ tử của mình:  

- Nhược Lan, có bị nghiêm trọng không?