Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2203: Nguy hiểm trong bóng tối (2)



Liệt Lang biết quy định tuyển cử yêu vương, mắt nhìn Vân Hàm, lòng lo âu:  

- Vậy phải làm sao đây? Lần này Hỏa Lệ đến vì vị trí yêu vương, ta thấy nhiều tộc đều bị hắn lôi kéo. Ngày mai là đại hội bách yêu, phần thắng của chúng ta không lớn.  

Vân Dao nói:  

- Chờ lúc đó lại nói, đi một bước tính một bước.  

Ban đêm, ánh trăng bạc trắng chiếu xuống mặt đất, không khí ban đêm tràn ngập trên không trung. Ánh trăng ló ra từ mây mù sơn mạch to lớn bện thành cái lưới mềm.  

Trong một hang động, nam nhân áo đen nói với Hỏa Lệ:  

- Tộc trưởng, tộc Thải Vân Yêu Tước đã đến.  

Ánh mắt Hỏa Lệ âm trầm:  

- Vậy Thiên Độc Yêu Long và nhân loại kia có đến không?  

Bên cạnh Hỏa Lệ chỉ có một thân tín luô ntheo bên cạnh.  

- Bẩm tộc trưởng, đã đến hết. Ta chính mắt thấy bọn họ đến, không sai được.  

Ánh mắt Hỏa Lệ âm trầm, sát ý bắn ra:  

- Đến thì tốt, ngươi xuống đi.  

Người áo đen cáo lui xoay người ra khỏi hang. Con ngươi Hỏa Lệ co rút, nhìn tộc nhân kia rời đi thì phất tay bày một cấm chế năng lượng trong hang.  

Hỏa Lệ hỏi linh phó bên cạnh:  

- Giới Sử đại nhân, bây giờ nên làm gì?  

Ánh mắt linh phó âm trầm, sát ý dâng lên trong con ngươi.  

- Ngươi nhất định phải trở thành yêu vương khống chế bách thú, nhưng tộc Thải Vân Yêu Tước không chịu hợp tác. Mấy kẻ ngáng đường đêm nay sẽ chết, tránh cho ngày mai gây rắc rối gì. Ngày mai ngươi chỉ cần nghĩ cách làm yêu vương của mình là được.  

Hỏa Lệ lo lắng hỏi:  

- Giới Sử đại nhân hành động ngay đêm nay có khi nào khiến tộc khác chú ý không?  

Linh phó khoảng năm mươi tuổi, vóc dáng trung bình, trán nhô ra khiến người đã gặp sẽ không quên, khí thế cực kỳ âm độc:  

- Hiện tại ngươi phải nhanh chóng khống chế bách tộc. Ba trăm năm trước ta âm thầm giúp ngươi đánh bị thương Vân Tông Thải Vân Yêu Tước, để ngươi gϊếŧ hắn. Trăm năm trước trợ giúp ngươi đột phá bát giai hậu kỳ, lãng phí bao nhiêu tài nguyên, không ngờ ngươi vẫn không thể khống chế bách tộc. Lần này ta buộc phải đích thân đến.  

Hỏa Lệ độc ác nói:  

- Vậy nhất định phải gϊếŧ nhân loại, ta phải trả thù.  

Lão nhân âm độc nói:  

- Ta sẽ tự tay làm, ngươi lo cướp yêu vương của mình đi.  

- Vậy được, đại nhân giúp ta thì ta cũng sẽ giúp đại nhân, chúng ta là quan hệ hợp tác.  

Hỏa Lệ nhìn lão nhân âm độc:  

- Tóm lại lần này ta trở thành yêu vương, hết thảy đều dễ nói.  

Lão nhân âm độc nói:  

- Ngươi nhớ thì tốt. Để ngươi từ bát giai sơ kỳ trong thời gian ngắn đột phá đến hậu kỳ đã hao phí rất nhiều tài nguyên, ngươi nhớ phải đền đáp cho xứng đáng, tuyệt đối đừng mơ tự lập làm vương. Thực lực của ngươi ở trong Linh Vũ giới chẳng là gì, cho nên yên phận chút đi.  

Hỏa Lệ nhìn lão nhân âm độc, trong mắt bớt vài phần tôn kính:  

- Ngươi đang uy hϊếp ta sao? Ta sớm nói rồi, chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác thôi.  

Hỏa Lệ không muốn thần phục nhân loại nhưng nhân loại này có thể trợ giúp gã. Dù sao trong lòng Hỏa Lệ vẫn hơi khinh thường nhân loại.  

Lão nhân hừ nhẹ:  

- Hừ!  

Lòng lão nhân dâng lên lạnh lùng, không ngờ sau khi Hỏa Vũ Ngốc Ưng này đạt đến bát giai hậu kỳ thì dám không để lão vào mắt. Chờ việc này kết thúc, lão lập công nhận thưởng rồi, thực lực lại tiến bộ sau đó thu thập nghiệt súc này sau.  

Lão nhân rời khỏi hang, ánh mắt Hỏa Lệ trầm xuống, lạnh lùng nói:  

- Nhân loại ti tiện, cho rằng ta vẫn như xưa sao? Hiện tại thực lực của ngươi đã không bằng ta, chờ lợi dụng ngươi xong, ta hiệu lệnh bách tộc rồi ngươi làm gì ta được?  

Trong bóng đêm, sơn mạch to lớn không có nhiều chỗ nghỉ ngơi nhưng với người tu luyện và yêu thú thì không phải chuyện lớn.  

Lục Tâm Đồng quan sát khí thế quanh sơn mạch, giật mình kêu lên:  

- Ca ca, nơi này có nhiều yêu thú quá, khoảng mấy trăm yêu thú bát giai.  

Khắp nơi là yêu thú.  

Lục Lâm Thiên trầm ngâm một lúc sau nói với Đám người Lục Tâm Đồng:  

- Ngày mai là đại hội bách yêu, hãy cẩn thận chút. Gần đây sơn mạch này rất loạn, nếu xảy ra chuyện gì thì rắc rối.  

Rất nhiều yêu tộc có mặt, thỉnh thoảng thấy yêu thú có xích mích liền đánh nhau, toàn là thế lực không yếu. Nếu chọc phải thì chưa chắc sợ nhưng cực kỳ rắc rối, đặc biệt lúc này cần giúp Vân Hàm ngồi trên vị trí yêu vương.  

Lục Tâm Đồng gật đầu, nói:  

- Muội hiểu.  

Lục Tâm Đồng không phải loại người thích gây sự.  

Lục Lâm Thiên gật đầu, mắt nhìn chằm chằm đằng trước. Trong sương mù dày đặc có xen lẫn năng lượng không yếu, có lẽ liên quan Linh Trì Bách Thú. Nếu đã đến, trong Linh Trì Bách Thú có linh dịch thì Lục Lâm Thiên không định buông tha. Nhưng tất cả cần chờ Vân Hàm ngồi vào vị trí yêu vương mới được.  

Theo cách Vân Dao nói, Lục Lâm Thiên cho rằng tất cả không xác định. Mặc dù Vân Dao rất mạnh nhưng đυ.ng phải Hỏa Vũ Ngốc Ưng bát giai hậu kỳ thì phần thắng không lớn. Nói thực tế là khả năng thắng cực kỳ bé nhỏ.  

Lục Lâm Thiên nhìn sơn mạch đằng trước, trong sương khói năng lượng đậm đặc kia, hắn nhỏ giọng thì thầm:  

- Ngày mai đi bước nào hay bước nấy.  

Tất cả chờ xem tình huống ngày mai.  

Mọi người ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, bắt đầu tu luyện. Yêu thú tụ tập xung quanh ngày càng nhiều. Ở trong mấy chục vạn yêu thú có cảm giác khá kỳ diệu. Rất nhiều yêu thú kéo đến liên tục, ngẫu nhiên có tiếng rống vang vọng.  

Lục Lâm Thiên bày cấm chế vô hình xung quanh, ngồi xếp bằng tiếp tục luyện hóa năng lượng chân khí bàng bạc trên người mình, hy vọng sớm ngày đột phá đến Vũ Tôn tam trọng. Một khi đột phá một trọng thì thực lực cũng tăng vọt theo chất lượng.  

Tu luyện một lát sau vầng sáng nhạt bao phủ cả người Lục Lâm Thiên.  

Ánh trăng chiếu xuống mây mù đậm đặc, tia sáng xuyên qua nhạt nhòa đi nhiều. Khắp nơi lạnh lẽo mà hắc ám. Đến đêm khuya, mấy chục vạn yêu thú yên tĩnh lại, đa số bắt đầu tu luyện.  

Không biết từ khi nào Lục Lâm Thiên đang tu luyện thì đột nhiên có một dao động mỏng manh khó thể phát hiện nổi lên xung quanh. Dao động giấu trong năng lượng thiên địa, khó nhận ra.  

Nhưng Lục Lâm Thiên phát hiện được, vì hắn đang tu luyện, tâm thần vào trạng thái nhạy bén nhất. Cũng vì linh hồn lực của Lục Lâm Thiên rất mạnh, cộng thêm đang bày cấm chế. Trong khoảnh khắc Lục Lâm Thiên cảm giác dao động xuất hiện.  

Tâm thần Lục Lâm Thiên phát hiện, hắn ngừng tu luyện, nhắc nhở đám người Lục Tâm Đồng:  

- Cẩn thận, có người tập kích!  

Lục Lâm Thiên vụt ngẩng đầu, không gian phía trước có một bóng đen như chim ưng trong đêm tối xẹt qua trời đêm, mang theo năng lượng dao động linh hồn vỗ một chưởng xuống, mục tiêu là Thiên Độc Yêu Long đang ở một bên.  

Thiên Độc Yêu Long đang tu luyện đột nhiên thấy bóng đen xuất hiện trước mắt, vụt đứng dậy:  

- Tên khốn nào đánh lén bản long?  

Thiên Độc Yêu Long định lùi một bước nhưng đã muộn, người kia đến trước mặt không đủ mười thước. Một chưởng ấn vỗ xuống bao phủ không trung.  

Thiên Độc Yêu Long giật mình biến sắc mặt nói:  

- Linh Tôn!               Chớp mắt râu rồng rung rung, thân hình tháp sắt tiến tới một bước, yêu nguyên tụ tập quanh thân. Khói độc cuồng bạo bao phủ Thiên Độc Yêu Long, chưởng ấn màu lam to lớn tụ trong bàn tay vỗ hướng chưởng ấn ập đến.