Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2229: Là hắn đã tới! (2)



- Phá!  

Bạch Linh quát một tiếng, sắc mặt khẽ biến, thân hình chợt lóe nháy mắt xuất hiện trước cỗ long quyển phong bạo yếu nhất, thân ảnh vυ"t lên, yêu nguyên cuồn cuộn bộc phát.  

Xuy xuy!  

Bạch y phất phới, trên tay đột nhiên bắn ra bạch sắc quang thúc, mang theo năng lượng cực kỳ cuồng bạo nháy mắt va chạm vào long quyển phong bạo kia.  

Long quyển phong bạo nhất thời vỡ tan, lập tức phá nát, thân ảnh Bạch Linh lại hiện thân bay ra.  

- Còn muốn trốn sao?  

Huyết Dạ cười lạnh, thân hình vừa động nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Bạch Linh, yêu nguyên phong hệ hiện thành quyền ấn oanh thẳng vào người nàng, không gian vặn vẹo thành độ cong thật lớn.  

Bạch Linh nháy mắt xoay người, trong tay vừa chuyển, quang thúc bắn tới lập tức va chạm vào quyền ấn.  

- Phanh!  

Hai cỗ lực lượng va chạm, kình khí kinh người thổi quét, chỉ tích tắc thiên không chao đảo, giống như sơn băng địa liệt.  

Phốc!  

Bạch Linh phun máu tươi, thân hình bị đẩy lui, nàng căn bản không thể đối kháng được thực lực của Huyết Dạ.  

Nam tử tà mị thản nhiên nhìn cảnh tượng này, trên môi hiện ý cười.  

Ánh mắt các cường giả yêu tộc đều biến hóa, thầm than cuối cùng Bạch Linh cũng không trốn thoát, nàng hoàn toàn không còn cơ hội chạy ra ngoài.  

- Không biết tự lượng sức mình, lần này dù ngươi chắp cánh cũng khó thoát khỏi!  

Huyết Dạ cười lạnh nói.  

Xuy!  

Vừa dứt lời thân hình Huyết Dạ đã bay ra, trảo ấn vặn vẹo không gian, đánh thẳng tới người Bạch Linh.  

- Cho dù ta chết ngươi cũng không được yên thân!  

Khóe môi Bạch Linh hiện vết máu, thủ ấn biến hóa, một đạo quang thúc bắn ra, năng lượng yêu nguyên như dời non lấp bể hung hăng va chạm vào trảo ấn.  

Xuy!  

Hai lực lượng đυ.ng nhau, giống như sóng biển cuồn cuộn dựng thẳng tận chân trời.  

Phanh phanh!  

Trảo ấn nổ tung, bên trong tràn ngập khe nứt, nháy mắt lan tràn khắp trảo ấn, cuối cùng hoàn toàn tan vỡ.  

- Đáng tiếc ngươi không có thực lực này!  

Thân ảnh Huyết Dạ chợt lóe, xuất hiện trước người Bạch Linh không xa.  

- Ta có chết cũng phải cho ngươi theo đệm lưng!  

Bạch Linh cười lạnh nói.  

- Xuy!  

Quanh thân Bạch Linh tràn ngập bạch mang, yêu nguyên bạo tuôn, dù nàng chết cũng sẽ không buông tha kẻ này.  

- Huyết Dạ tộc trưởng, ta muốn người sống!  

Ánh mắt nam nhân tà mị híp lại, quát lớn, hắn tự nhiên biết Bạch Linh muốn làm gì, hắn không muốn nàng hương tiêu ngọc tổn, bằng không cũng đã sớm ra tay bắt nàng.  

- Muốn tự bạo, chỉ sợ ngươi không có cơ hội!  

Huyết Dạ như có chuẩn bị, trong tay bắn ra quầng sáng bao phủ không gian xung quanh Bạch Linh.  

- Phốc!  

Quầng sáng vỡ áp khiến chân khí Bạch Linh không cách nào trướng lên, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.  

- Ít nhất ta muốn chết, các ngươi không ngăn cản được!  

Bạch Linh đứng trong quầng sáng, máu nhiễm áo trắng, khóe môi rỉ máu, chân khí uể oải, nhưng trong ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng cao ngạo, lạnh lùng nhìn lướt qua thiên không, dừng lại trên người nam nhân tà mị kia, trong đôi mắt một mảnh băng sương:  

- Thanh Ly, ngươi nhìn lầm người rồi, Bạch Linh này tình nguyện chết trong cao ngạo, cũng sẽ không thỏa hiệp với ngươi!  

- Xuy!  

Dứt lời, trong miệng Bạch Linh lại phun ra máu tươi, thủ ấn kết xuất ngưng tụ chưởng ấn.  

- Mau, đừng cho nàng chết!  

Sắc mặt nam nhân tà mị đại biến, Bạch Linh không thể chết, hắn làm nhiều chuyện như vậy sao có thể để cho nàng chết!  

- Đồ khốn…  

Huyết Dạ hét lớn một tiếng, hắn có thể ngăn cản Bạch Linh tự bạo, nhưng không thể ngăn cản nàng tự sát, nếu nàng chết, hắn chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.  

Chưởng ấn của Bạch Linh đặt lên thiên linh cái, trong đầu hiện lên một thân ảnh, khẽ cười khổ, khóe môi tuôn máu tươi, chưởng ấn nhất thời vỗ xuống.  

- Nếu như nàng chết, ta sẽ làm cho toàn bộ sinh linh nơi đây chôn cùng nàng, ta đã tới rồi, ai còn dám động tới nàng, ta sẽ làm cho hắn tan thành mây khói!  

Nhưng đúng ngay lúc này giữa không trung truyền ra đạo sóng âm, sóng âm xen lẫn chân khí đủ làm toàn bộ những người đang có mặt nghe thấy.  

Xuy!  

Âm thanh thản nhiên lại quen thuộc, chưởng ấn của Bạch Linh chợt khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhất thời không dám tin, bởi vì nơi đó vừa xuất hiện một thanh ảnh.  

- Hắn thật sự đã tới, là thật sao…  

Chỉ nháy mắt, Bạch Linh chợt sửng sốt, lập tức lộ ra nụ cười, nàng xác định, hắn thật sự đã tới!  

Lúc này trong mắt thanh ảnh mang theo ý cười, quang dực hiện lên, không gian xung quanh bị cắt vỡ, Bạch Linh làm sao có thể quên, bởi vì vừa rồi trong đầu nàng vẫn còn nghĩ tới hắn.  

Âm thanh truyền ra, đông đảo ánh mắt xung quanh đều rơi lên người Lục Lâm Thiên, trên lưng thanh ảnh có đôi cánh phóng thích ra năng lượng kinh người, năng lượng kia làm cho người có tu vi bát giai cũng kinh sợ.  

- Hôm nay ai dám động tới một sợi tóc của nàng, ta sẽ làm cho hắn diệt tộc!  

Thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện giữa không trung, nhìn thấy Bạch Linh bị giam trong quầng sáng yêu nguyên bên dưới, tiếng quát tràn ngập sát khí vang vọng cả chân trời.  

Đôi cánh sau lưng hắn vẫy mạnh, tiếng sấm nổ vang vọng, thân ảnh hắn bay ra, tay phải vươn tới, tử kim lưu quang xuất hiện, một cỗ chân khí hủy diệt cuồn cuộn tràn ra.  

Oanh long!  

Chỉ nháy mắt lôi đình dựng lên, tử kim sắc lôi đình giáng xuống, xu thế thật lớn làm linh hồn người run rẩy.  

- Di!  

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Huyết Dạ cùng nam nhân tà mị đều thay đổi, năng lượng kinh người như thế thật sự không tầm thường.  

- Hoa lạp!  

Lôi vân quay cuồng trên không, Lục Lâm Thiên đã đi tới trên quầng sáng bao phủ Bạch Linh, lôi đình lớn như cánh tay ầm ầm rơi xuống, không gian lập tức vặn vẹo.  

Oanh long!  

Lôi đình hung hăng giáng xuống quầng sáng kia, cự lực ngập trời trút xuống.  

Trên quầng sáng vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, quầng sáng run rẩy, tử sắc điện mang trút xuống, quầng sáng run rẩy chao đảo dữ dội, đột nhiên nứt nẻ.  

Cơ hồ đồng thời, khóe môi Bạch Linh hiện ra ý cười khuynh thành, không biết khí lực từ đâu khôi phục, yêu nguyên lập tức tràn ra.  

Một giây sau thủ ấn của nàng biến hóa, yêu nguyên hội tụ thành quang cầu khổng lồ, vầng sáng chói mắt khiến mọi người đều cảm nhận được lực lượng hủy diệt xuất hiện.  

Quang cầu hung hăng va chạm vào quầng sáng, quầng sáng lại vang lên âm thanh nổ bạo đinh tai nhức óc, ầm ầm nứt toác, kình phong bàng bạc nhất thời thổi quét.  

Oanh long long!  

Nhất thời đất rung núi chuyển, không gian phá nát, năng lượng phong bạo khủng bố thổi quét, nháy mắt lại đột nhiên ngừng lại cuối cùng đều biến mất.  

- Phốc!  

Bạch Linh lại phun ra máu tươi, thân hình không cách nào chống đỡ bay ngược ra sau.  

- Ông!  

Tiếng sấm nổ mạnh vang vọng, thân thể mềm mại của Bạch Linh rơi vào một vòng tay, nàng hé mắt nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị quen thuộc cùng nụ cười tà khí luôn lưu trên môi.  

- Sao ngươi lại tới đây!  

Bạch Linh vẫn có chút không thể tin, bàn tay đặt lên khuôn mặt kia vuốt nhẹ, độ ấm chứng minh nàng không phải đang nằm mơ.  

- Thật có lỗi, ta đã tới chậm!  

Lục Lâm Thiên đau lòng cực điểm, ánh mắt lướt qua thiên không, tràn ngập lãnh ý.  

- Ta đã cho rằng mình không còn cơ hội gặp lại ngươi!  

Bạch Linh mỉm cười nói.  

- Thương thế của nàng nghiêm trọng, đừng nói chuyện nữa!  

Lục Lâm Thiên đau lòng nói.