Lúc này Lục Lâm Thiên không chỉ bị thương vì công kích đơn thuần, lực lượng của công kích đơn thuần, có bất diệt huyền thể hắn sẽ không bị thương quá nặng như vậy. Thế nhưng lúc này cỗ lực lượng khiến cho hắn trọng thương lại đến từ bên trong cấm chế quỷ dị mà vô hình của mật địa truyền thừa Huyền Vũ hoàng tộc kia. Lực lượng trùng kích mạnh mẽ như vậy, hắn chống lại được tới khi đó đã là một kỳ tích rồi.
Phù.
Lục Lâm Thiên ngừng tu luyện, miệng thở ra một ngụm trọc khí. Hai con mắt từ từ mở ra. Trong vòng thời gian một tháng, cơ thể đã khôi phục được bảy tám phần. Thế nhưng khoảng cách hoàn toàn khôi phục còn chưa đạt tới.
- Lại nhặt được cái mạng về.
Lục Lâm Thiên cười khổ, tâm thần tràn ra. Đám người Lục Tâm Đồng cùng Thiên Độc Yêu Long vẫn đang chữa thương. Bọn họ còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể tỉnh lại. Bạch Linh đang điều tức ở trong tầng thứ nhất của Thiên Trụ giới.
Tâm thần thu hồi, hắn cũng không biết Tiểu Long hiện tại ra sao. Dù sao hiện tại cũng không có cách nào đi ra ngoài, tất cả phải chờ sau khi Tiểu Long rời khỏi mật địa truyền thừa này mới được.
Advertisement
Nghĩ tới chuyện trong Huyền Vũ nhất tộc, nhất thời Lục Lâm Thiên cũng không nghĩ thấu được. Lần này coi như đã đại náo Huyền Vũ Hoàng tộc, thế nhưng những cường giả đỉnh cấp trong Huyền Vũ nhất tộc cũng không xuất hiện. Chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên không thể giải thích được.
Lục Lâm Thiên suy nghĩ không ra, có lẽ tất cả mọi chuyện phải đợi sau khi Tiểu Long rời khỏi đây mới biết rõ nguyên nhân, hiện tại hắn cũng bất lực.
Giờ phút này lần đầu tiên Lục Lâm Thiên có cảm giác bất lực như vậy.
- Lĩnh ngộ, thực lực mới là quan trọng.
Advertisement
Tinh quang trong mắt lóe lên, thủ ấn được kết. Nhớ tới thực lực cùng tu vi của Huyền Doanh và Huyền Kình trong Huyền Vũ nhất tộc hoàn toàn không thua kém mình, Lục Lâm Thiên cũng ý thức được thế hệ trẻ tuổi trong bốn đại thú hoàng tộc có lẽ cũng không thiếu người mạnh mẽ.
Thực lực của hắn hiện tại trong đám người đồng lứa tuyệt không kém. Thậm chí so với thời điểm ở trấn Thanh Vân, tu vi hiện tại là thứ mà khi đó hắn không thể nào ngờ tới.
Suy nghĩ lung tung một hồi, Lục Lâm Thiên tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ. Về phần tu luyện chân khí cùng linh lực, Lục Lâm Thiên không nghĩ tới. Có Âm Dương Linh Vũ Quyết, tốc độ tu luyện bình thường của hắn thực sự quá chậm, không bằng đem thời gian đặt vào phương diện lĩnh ngộ còn hơn.
Hai mắt nhắm chặt, Lục Lâm Thiên tiếp tục lĩnh ngộ Thời Không Lao Ngục. Lĩnh ngộ Thời Không Lao Ngục tương đương với việc lĩnh ngộ các loại năng lượng cần thiết. Tuy rằng so với việc hắn lĩnh ngộ một loại thuộc tính còn chậm hơn, thế nhưng lại khiến cho lĩnh ngộ các loại thuộc tính tăng lên đồng đều, không kém quá xa.
Mà loại lĩnh ngộ này cũng khiến cho hắn ngày càng thành thạo với Thời Không Lao Ngục. Uy lực của Thời Không Lao Ngục không phải tầm thường, càng lĩnh ngộ thì uy lực của nó càng mạnh. Trong lúc lĩnh ngộ, Lục Lâm Thiên bắt đầu xem trọng việc lĩnh ngộ thời gian.
Vũ giả, Linh giả một khi đạt tới Suất cấp sẽ tự cảm nhận lực lượng không gian. Bên trong lực lượng không gian cũng có không ít vật chất, thế nhưng trước đó Lục Lâm Thiên tuy rằng chú ý qua chuyện này thế nhưng lại không xem trọng. Nhưng mà sau khi lĩnh ngộ Thời Không Lao Ngục, Lục Lâm Thiên càng thêm coi trọng chuyện này.
Thậm chí Lục Lâm Thiên còn phát hiện ra, lực lượng thời gian cùng lực lượng không gian dung hợp lại, uy lực vô cùng kỳ diệu. Có thời gian có thể nghiên cứu phương diện này một phen.
Mà đổi lại, Lục Lâm Thiên lại có một nhận thức mới về năm loại thuộc tính với Thời Không Lao Ngục. Thời Không Lao Ngục năm loại thuộc tính đều có sự khác biệt, không giống nhau. Nếu như hắn có thể dung hợp năm loại thộc tính tạo thành Thời Không Lao Ngục duy nhất, sợ rằng uy lực sẽ tăng lên không ít, hiệu quả cũng mạnh hơn.
Thế nhưng dù sao đây cũng chỉ là ý nghĩ, Lục Lâm Thiên biết rõ muốn lĩnh ngộ cái này rất khó. Có lẽ trước tiên hắn phải nghĩ cách dung hợp hai loại thuộc tính thành công thì mới có thể làm được chuyện này.
Cứ như vậy, một lát sau hai mắt Lục Lâm Thiên nhắm chặt, tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.