Lão giả nhẹ nhàng quát, cánh tay khẽ vung lên, cũng không thấy có động tác gì mà gợn sóng vô hình trong không gian lập tức tăng lên, sau đó va chạm với gợn sóng trong không gian trước mặt Huyền Hạo.
Phanh.
Hai cỗ chấn động trong không gian va chạm vào với nhau, kình phong đáng sợ lập tức bộc phát. Trong không trung, gợn sóng bị chấn nát, mang theo chấn động cực lớn khuếch tán.
Phốc.
Thân thể Huyền Hạo lập tức bị đẩy lui, miệng phun ra máu tươi.
- Lão già kia, ta đã nhịn ngươi từ lâu rồi. Nếu như hôm nay ngươi dám động tới ngoại tôn của ta, đừng trách ta trở mặt với ngươi.
- Tiểu Long, mau dừng tay, không thể vô lễ.
Lúc này trên không trung có một âm thanh vang lên, hai đạo thân ảnh đột nhiên phá không lao ra.
Một đạo thân ảnh già nua xuất hiện, gợn sóng vô hình nhanh chóng va chạm vào phía trên gợn sóng không gian của lão giả kia. Hai cỗ gợn sóng trong không gian va chạm thế nhưng lại không có âm thanh nào vang lên. Chỉ có thể thấy không gian chung quanh run rẩy kịch liệt, hai cỗ năng lượng lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Cùng lúc, trảo ấn màu vàng của Tiểu Long bị một bức bình chướng bằng năng lượng ngăn cản ở phía trước. Hỏa diễm màu vàng trên trảo ấn của Tiểu Long chỉ xé rách bích chướng, tạo ra năm vết rách nhỏ, không có cách nào hoàn toàn xé rách được nó.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng đi tới bên người Huyền Hạo, khi hắn muốn nâng Huyền Hạo lên, Huyền Hạo lập tức nói với Lục Lâm Thiên:
- Ta không sao.
cùng lúc đó, ánh mắt Lục Lâm Thiên cũng nhìn về phía hai đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện. Người vừa tới chính là một lão phụ nhân ước chừng sáu chục tuổi, trên người mặc bộ bộ y phục màu tím, bộ dáng hiền lành, hòa ái, mái tóc bạc trắng, nhìn qua có chút già nua. Trên trán còn có nếp nhăn, thế nhưng ánh mắt lại thâm thúy giống như ngôi sao. Quanh thân có linh nguyên tràn ra mang theo năng lượng thiên địa. Khí thế lúc này vô mạnh mẽ, ngay cả Nhị trưởng lão kia cũng khó có thể so sánh được với người này.
Mà khi Lục Lâm Thiên nhìn nữ tử đang ngăn cản Tiểu Long, ánh mắt không khỏi biến đổi, nữ tử này chính là Long Yên mà hắn từng hai lần gặp mặt. Trên người mặc y phục trắng như tuyết, tuyệt mỹ không kém gì Lục Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn và Bạch Linh. Dung nhan tuyệt mỹ cùng với khí chất cao quý, khuynh quốc khuynh thành.
- Tiểu Long, mau dừng tay.
Trong mắt Long Yên hiện lên sự kinh ngạc và ngạc nhiên. Dường như nàng không ngờ Tiểu Long lại đến Thanh Long Hoàng tộc.
Sưu.
Nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ đã từng gặp mặt một lần, đồng thời cũng cảm giác được nữ tử này dường như không có ác ý với mình, trong lúc vô hình Tiểu Long cảm thấy vô cùng thân thiết với nữ tử này cho nên Tiểu Long lập tức thu lại trảo ấn.
- Ngươi không thấy tiểu súc sinh này xuất thủ với ta trước sao? Ngươi còn bênh nó?
Lão giả kia dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn lão phụ nhân rồi nói.
- Dù sao ta thấy ngươi đang ra tay với nó. Nó ra tay với ngươi, chẳng lẽ nó có thể giết được ngươi hay sao?
Lão phụ nhân không buông tha người lớn tiếng nói, chỉ thiếu mức chỉ thẳng tay vào mặt lão giả kia mà mắng. Lão phụ nhân này hừ lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Long đang đứng trước người Long Yên. Khuôn mặt lập tức trở nên hiền hòa, thân thể run rẩy, bước chân sải bước trên không trung, lập tức đi tới bên cạnh Long Yên.
- Tiểu Long, có biết ta là ai không?
Lão phụ nhân nhìn Tiểu Long, nhìn Tiểu Long, đánh giá. Lại quay đầu nói với Long Yên:
- Con xem tiểu gia hỏa này mà xem, giống mẫu thân nó như đúc.
Tiểu Long nhìn lão phụ nhân này, từ lời nói vừa rồi kỳ thật trong lòng hắn cũng đã đoán ra được thân phận của lão phụ nhân này.
- Tiểu Long, đây là bà ngoại của con, mau gọi bà ngoại đi.
Long Yên nhìn Tiểu Long, khẽ mỉm cười nói.
Mắt nhìn lão phụ nhân này, ánh mắt Tiểu Long run lên, thế nhưng lại không có lên tiếng. Trong lòng của hắn, bất luận là Thanh Long Hoàng tộc hay là Huyền Vũ Hoàng tộc nó đều không có cảm tình gì.
Không gian hơi sáng lên, Huyền Hạo đi tới bên cạnh Tiểu Long, mắt nhìn lão phu nhân rồi hành lễ: