Đệ tử Thanh Long Hoàng tộc tuần tra hành lễ với Long Trường. Trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, đi qua một con đường đá, hai người đi tớ một sườn núi trên một ngọn núi khổng lồ. Một đình viện xuất hiện trong mắt Lục Lâm Thiên.
– Lâm Thiên lão đệ, chúng ta tới rồi.
Long Trường chỉ vào đình viện phía trước rồi nói:
– Đây là bảo khố, ta cũng lão đệ sẽ tìm, đệ tự mình tuyển ba kiện bảo vật đi.
– Bị lọt hố a, lần này bị Long Ngộ kia đào cho cái hố không nhỏ.
Nhìn đình viện, Lục Lâm Thiên có xúc động hận không thể lập tức tìm tên tộc trưởng Long Ngộ tính sổ. Cái gì mà bảo khố Long tộc, nhìn qua thì là đình viện, thế nhưng trên thực tế chỉ là ba gian nhà xí mà thôi.
Nói là ba gian nhà xí còn chưa đủ, lại còn rách nát, đâu chỉ giống như mấy trăm năm chưa từng sửa chữa, quả thực giống như ba vạn năm chưa từng tu sửa qua. Bên ngoài còn có một bức tường, bên trên có không ít vết rạn nứt, cây khố vô số, cỏ dại mọc đầy. Thậm chí còn kéo dài tới cửa đình viện, có lẽ bình thường không có ai tới nơi được gọi là “bảo khố” này.
– Long Trường lão ca, không phải huynh mang đệ tới sai nơi đó chứ?
Trong lòng Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, tuy rằng ta đã đánh bại ngươi, thế nhưng ngươi cũng không nên oán hận mà dẫn ta tới nơi như thế này đó chứ.
– Lâm Thiên lão đệ, trong đó còn có không ít. Những thứ bên ngoài hẳn là thứ mà đệ tử trong tộc ta mấy ngàn năm nay không muốn đi vào trong cho nên mới ném bên ngoài như vậy.
Long Trường vẫn đi theo bên cạnh Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên nắm lấy một khối đá. Thứ bị ném trong phòng này đồn rằng có thể luyện chế ra thần khí. Đẳng cấp tài liệu không thua kém Vạn Năm Xích Đồng là bao.
– Ồ? Đây là một bộ kiếm trận.
Lục Lâm Thiên nắm lấy một hộp ngọc cũ nát màu đen, bên trong chính là một thanh trường kiếm. Kiếm quang lăng lệ, một tiếng kiếm minh vang lên, khí tức bàng bạc tràn ra khiến cho Lục Lâm Thiên thoáng run sợ, đây cũng không phải là phàm vật. Lục Lâm Thiên đánh giá, đây hẳn là một bộ kiếm trận khó có được. Từ khí thế bàng bạc cùng với kiếm khí mạnh mẽ có thể nhận ra, so với Huyền Diễn đao trận của hắn còn mạnh hơn một chút.
– Hồn Linh khải giáp Địa cấp.
Lục Lâm Thiên lần nữa nhặt lên một vật, đây là một bộ khải giáp màu tím. Từ khí tức bên trên khải giáp lan tràn ra Lục Lâm Thiên có thể nhận ra đây hẳn là một bộ Hồn Linh khải giáp Địa cấp, hẳn là tương đương với kiện Hồn Linh khải giáp trên người Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.
– Đều là đồ tốt a.
Lục Lâm Thiên kiểm tra, bên trong không hề nghi ngờ đều là bảo vật. Mỗi một kiện ném ra bên ngoài sợ rằng sẽ khiến cho người ta tranh giành tới mức ngươi chết ta sống. Mà trong ba gian đình viện này, Hồn linh khí cùng với Vũ linh khí cộng lại cũng có mấy trăm. Vũ kỹ, linh kỹ không ít. Cấp độ như Huyền cấp không có tư cách xuất hiện ở trong ba gian đình viện này.
Thế nhưng bên trong lại không có đan dược cùng với linh dược, bên ngoài cũng có không ít bảo vật cực kỳ hiếm thấy.
– Lâm Thiên lão đệ, chọn xong ba kiện chưa?
Long Trường hỏi.
– Long Trường lão ca, đệ tìm một chút đã.
Tuy rằng bên trong có không ít thứ tốt, thế nhưng Lục Lâm Thiên còn chưa tìm được vật khiến cho hắn động tâm. Chủ yếu là những vật
này cho dù hắn có lấy cũng không có quá nhiều công dụng.