Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2364: Thực lực của Dương Quá 1



Đại hán trung niên do dự, nghe lời nói của thanh niên này dường như có quan hệ với cường giả nhân loại gọi là Lục Lâm Thiên kia và Tiểu Long hoàng tử, hắn nói:  

– Bọn họ đang ở trong Thanh Long Hoàng tộc, thế nhưng ngươi muốn tìm bọn họ thì một năm sau hãy tới. Hiện tại bọn họ đang có công chuyện.  

– Vậy thì có một nữ tử mặc váy tím tên là Lục Tâm Đồng ở bên trong không? Ta muốn gặp nàng.  

Dương Quá nói.  

– Cái này cũng không được, ta đã từng gặp nàng ta, thế nhưng hiện tại cũng không biết nàng ta ở đâu. Tóm lại nếu như ngươi muốn tìm người thì một năm sau hãy tới.  

Đại hán đầu lĩnh nói, Lục Lâm Thiên tiến vào Thanh Long phong một năm, Tiểu Long hoàng tử đã bắt đầu tiếp nhận truyền thừa trong tộc, cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể đi ra.  

– Vậy thì có thể để cho ta vào trong tộc chờ được hay không?  

Dương Quá trầm giọng hỏi đại hán đầu lĩnh.  

– Chuyện này không được, ngươi đi đi, muốn tìm người thì một năm sau lại tới.  

Đương nhiên không phải ai tới Thanh Long Hoàng tộc tìm người là cũng có thể tiến vào Thanh Long Hoàng tộc.  

– Nếu như ta không đi thì sao?  

Sắc mặt Dương Quá biến hóa, không nhìn thấy nhị đệ và tam muội đương nhiên hắn sẽ không tin lời nói của người này.  

– Hừ, ta khách khí đối với ngươi, ngươi lại còn bám lấy không bỏ. Nhanh đi đi, nếu còn muốn đi vào, đừng trách chúng ta không khách khí.  

Đại hán trung niên nhìn thấy người trước mặt biết Tiểu Long hoàng tử và Lục Lâm Thiên kia cho nên mới khách khí như vậy. Không ngờ người kia lại bắt đầu muốnnháosự.  

– Thanh Long Hoàng tộc vẫn luôn kiêu ngạo như vậy sao? Đáng tiếc ở trước mặt ta các ngươi không có tư cách kiêu ngạo.  

Âm thanh lạnh nhạt từ trong miệng Kim Huyền truyền ra, khi âm thanh vừa dứt, thân ảnh Kim Huyền đã nhảy lên trên không trung. Giữa không trung được bao phủ bởi một vòng quang mang, đem mấy người có tu vi thất giai này bao phủ vào bên trong.  

Phốc phốc.  

Trong miệng mấy người này phun ra máu tươi, căn bản không có một chút sức phản kháng nào. Trong lúc vô hình có một cỗ áp lực ngập trời đè nặng lên người bọn họ, thân thể không có cách nào nhúc nhích.  

– Kim Huyền thúc, đừng làm tổn thương bọn họ.  

Dương Quá nói với Kim Huyền.  

– Ta sẽ lưu lại cho bọn họ cái mạng nhỏ, Thiếu chủ, chúng ta vào thôi.  

Kim Huyền nói với Dương Quá. Quanh thân vẫn không có bất kỳ khí tức chấn động nào. Thế nhưng lại khiến cho mấy tộc nhân của Thanh Long Hoàng tộc không có cách nào nhúc nhích.  

– Được.  

Dương Quá khẽ gật đầu rồi thả người nhảy vào.  

– Thanh Long Hoàng tộc, lần sau trung thực cho ta một chút, càng ngày càng kiêu ngạo.  

Kim Huyền quay đầu, lạnh nhạt nhìn mấy người có tu vi thất giai bị vây khốn. Cánh tay khẽ vung lên, mấy người này lập tức giống như diều đứt dây, đập xuống mặt đất phía dưới.  

Phanh Phanh.  

Mấy người có tu thất giai lập tức rơi xuống, thân thể nặng nề va chạm với mặt đất, còn người dẫn đầu có tu vi thất giai hậu kỳ kia lại bị Kim Huyền nắm trong tay, sau đó cùng với hai người Kim Huyền nhảy vào trong gợn sóng không gian.  

Trong không gian của Thanh Long Hoàng tộc, Dương Quá cùng Kim Huyền lách mình đi ra. Nhìn không gian xung quanh mộtlượt, Kim Huyền liềnném người đầu lĩnh có tu vi thất giai hậu kỳ kia về phía trước.  

Khục khục.  

Người có tu vi thất giai này lảo đảo lui về phía sau, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.  

– Mang chúng ta đi tìm người.  

Kim Huyền nhìn đại hán trung niên kia, ánh mắt lạnh nhạt thế nhưng lại khiến trong lòng đại hán kia run lên.  

Ngao.  

Kim Huyền vừa dứt lời, đại hán trung niên này lại gầm lên một tiếng, tiếng gầm xuyên thấu không trung.  

– Không ngờ lại dám xông vào Thanh Long Hoàng tộc, lớn mật.  

Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, từ sơn mạch phía trước lập tức có tiếng hét vang lên. Ngay sau đó từng đạo thân ảnh xuất hiện, uy áplầnlượt truyền tới.  

Kim Huyền nhìn qua không trung, sắc mặt không có bao nhiêu biến hóa, ngược lại, Dương Quá nhìn lên không trung, ánh mắt biến ảo, hắn quay đầu nhìn về phía Kim Huyền nói:  

– Kim Huyền thúc, để cho ta xử lý, người không được nhúng tay vào.  

Dương Quá cũng biết tình tình và thực lực của Kim Huyền thúc. Hắn sợ vị này sẽ lật tung trời trong Thanh Long Hoàng tộcmất.  

– Vâng, thiếu chủ.  

Kim Huyền thu khí tức lại, hỏi Dương Quá:  

– Thiếu chủ không cần quá kiêng kỵ Thanh Long Hoàng tộc, nhớ ngày đó khi lão chủ nhân còn tại thế, Thanh Long Hoàng tộc này không có một lão gia hỏa nào dám làm càn trước mặt lão chủ nhân.  

Sưu Sưu….  

Trong khi nói chuyện, thìtrong Thanh Long Hoàng tộcđã có từng đạo thân ảnh nhảy ra, người đi đầu chính là đại hộ pháp Long Trường, bên người có không ít cường giả, dường như cũng là chúng hộ pháp trong Thanh Long Hoàng tộc, còn có không ít hộ pháp đang đi tới.  

– Đại hộ pháp, hai người này manh mẽ xông tới tộc ta, còn làm mấy người chúng ta bị thương.  

Nhìn thấy Đại hộ pháp tới, người có tu vi thất giai hậu kỳ kia lập tức đi tới bên người Đại hộ pháp rồi nói.  

– Lớn mật, lại còn tới Thanh Long Hoàng tộc ta dương oai.  

Đại hộ pháp Long Trường lạnh lùng quát một tiếng, có người xông vàoThanh Long Hoàng tộc, chuyện này không thể bỏ qua.  

– Đây chỉ là hiểu lầm, chúng ta không phảicố ý mạo phạm.  

Dương Quá nói, hắn chỉ tới đây tìm người, cho nên cũng không hy vọng gây ra phiền toái gì, cũng không muốn gây phiền toái.  

– Không cố ý mạo phạm còn làm tổn thương tộc nhân Thanh Long Hoàng tộc ta? Không cần biết ngươi là ai, trước tiên bắt rồi nói sau.  

Bên người Đại hộ pháp, một lão giả tuổi chừng năm mươi lớn tiếng quát. Cánh tay liền đánh ra một đạo trảo ấn về phía Dương Quá, trước trảo ấn, không gian vặn vẹo, cực kỳ mạnh mẽ.  

Sưu….  

Trong nháy mắt đạo trảo ấn này đánh xuống, trực tiếp xuyên qua không gian đánh vào trên người Dương Quá. Trảo ấn đánh xuống, không gian vặn vẹo, trong nháy mắt này Dương Quá đã biến mất tại chỗ.  

– Chư vị, chúng ta chỉ tới tìm người, cần gì phải làm như vậy.  

Dương Quá nói.  

– Hừ, có chuyện gì đợi lát nữa nói sau.  

Một chiêu thất bại, lão giả này biến sắc. Linh nguyên hội tụ, lạimột đạo trảo ấn đột nhiên đánh về phía Dương Quá.  

– Nếu đã làm vậy thì đừng trách ta không khách khí.  

Hắntrầm mặtxuống, quanh thân Dương Quá có một cỗ chân khí thuộc tính thổ tràn ra. Tay áo màu xám run lên, kình phong mạnh mẽ hìnhthành, gợn sóng trong không gian lập tức bị chấn bay đi.  

Sưu…  

Dương Quá bắn về phía trước, tốc độ cực nhanh, người có thể nhìn thấy rõ thân ảnh của hắn sợ rằng cũng không nhiều. Tuyệt đại bộ phận chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh mơ hồ do Dương Quá tạo ra mà thôi. Tiếp đó quyền ấn mang theo quang mang đã đánh về phía trảo ấn của lão giả kia.  

Phanh.  

Quyền ấn, trảo ấn va chạm vào nhau giống như lưu tinh mang theo lực lượng trùng kích cực lớn. Gợn sóng trong không gian khuếch tán. Cùng một lúc, thân ảnh Dương Quá dừng lại trên không trung, mà thân ảnh lão giả kia bị đánh bay ra ngoài.  

– Động thủ lần nữa thì đứng trách ta không khách khí.  

Ánh mắt Dương Quá trầm xuống.  

– Thì ra là nhân loại. Thật lớn mật.  

Nhìn thấy hộ pháp trong tộc chịu thiệt, Đại hộ pháp Long Trường trầm giọng quát, thân ảnh lập tức bắn về phíatrước. Trong lúc Dương Quá ra tay hắn đã biết rõ người này là nhân loại. Trong lòng có chút khinh thường. Dù sao nhân loại

khiến cho hắn để mắt cũng chỉ có một mình Lục Lâm Thiên mà thôi.