Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2388: Không đề 1



- Ngươi đi Độc Cô gia sao?  

Nam thúc nhìn Lục Lâm Thiên nói:  

- Thực lực của ngươi hiện tại tuy ràng không kém. Thế nhưng thực lực của Độc Cô gia tuyệt đối không dưới Huyền Vũ Hoàng tộc và THanh Long Hoàng tộc. Cho dù nha đầu kia chung tình với ngươi, Độc Cô gia tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nếu âm thầm gϊếŧ ngươi trừ hậu hoạn sợ rằng cũng là chuyện có khả năng.  

- Muốn động vào tiểu tử không phải ai cũng có thể làm được. Độc Cô gia này tiểu tử nhất định phải đi.  

Lục Lâm Thiên cắn răng nói, dù sao cũng không có biện pháp nào khác. Cảnh Văn chính là nữ nhân của mình a.  

Về phần tới Độc Cô gia gặp phải phiền phức gì thì Lục Lâm Thiên chỉ cần cân nhắc là biết rõ. Dùng thái độ của Cửu trưởng lão khi trước đối với mình, hắn cũng có thể đoán ra được Độc Cô gia kia sẽ đối với mình thế nào. Hắn lại chà đạp Cửu trưởng lão kia một lần, sợ rằng lần này sẽ càng thêm phiền toái. Thế nhưng Huyền Vũ Hoàng tộc và Thanh Long Hoàng tộc hắn cũng đã xông qua, cho nên cũng không ngại xông qua Độc Cô gia.  

- Tiểu tử ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng coi như chung tình. Đám Vô Song, Hồng Lăng, Tiểu Linh cũng không tệ rồi mà ngươi cho đi lưu tình khắp nơi.  

Nam thúc trừng mắt nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

Lục Lâm Thiên cúi đầu, thanh âm nhỏ đi một chút, nói:  

- Nam thúc, đây không phải giống như khi trước a.  

Nam thúc nhìn Lục Lâm Thiên nói:  

- Lúc này Lục đại Nhân Hoàng tộc mở ra thần điện, có thể nói thiên tài Lục đại Nhân Hoàng tộc trẻ tuổi sẽ hội tụ. Nếu như ngươi đi tới đó, cũng có thể kiến thức thực lực của thế hệ trẻ tuổi Lục đại Nhân Hoàng tộc. Cũng được, ta tự mình đi với ngươi một chút. Hy vọng có thể bảo trụ cái mạng nhỏ của ngươi.  

- Cái gì? Nam thúc còn muốn đi theo con sao?  

Lục Lâm Thiên sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe lầm.  

Nam thúc nhìn Lục Lâm Thiên, nói:  

- Sao nào? Ta đi cùng ngươi ngươi còn không muốn sao?  

- Không, đương nhiên là không phải. Có lão nhân gia người đi cùng con cầu còn không được a.  

Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười.  

- Thời gian còn sớm, ngươi đi chuẩn bị một chút đi. Tranh thủ thời gian sắp xếp Phi Linh môn một chút.  

Nam thúc nói.  

- Vâng.  

Lục Lâm Thiên gật đùa, ánh mắt biến đổi, lại nhìn Nam thúc nói:  

- Nam thúc, đoạn thời gian trước người có gặp Tử Hiên sư bá hay không?  

- Hơn hai năm trước. Lão hồ ly kia không ngờ nhìn thấy Thanh Linh Khải Giáp lại biết được ta và ngươi có chút quan hệ. Cũng tốt, bằng không bằng tính cách bao che khuyết điểm của hắn, ngươi dám trêu vào Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc, đừng nhìn thấy hắn hòa khí như vậy, một khi động tay hắn không lưu tình một chút nào đâu.  

Nam thúc nói.  

- Lão hồ ly.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, Nam thúc và Tử Hiên lão tổ này quả thực có chsut kỳ quái. Một người gọi là lão quái vật, một người gọi là lão hồ ly. Hắn nhìn Nam thúc nói:  

- Nam thúc, vì sao Tử Hiên sư bá lại gọi người là lão quái vật.  

- Lão hồ ly kia sao? So với hắn ta già chỗ nào?  

Nam thúc nói tới Tử Hiên lão tổ dường như có chút tức giận, nói:  

- Lúc trước ta chiến với lão gia hỏa kia một trận. Ta chà đạp hắn một lần, hắn không chịu thua. Vẫn gọi ta như vậy. Đương nhiên ta cũng chịu một ít thiệt thòi, về sau cứ dây dưa, chúng ta dứt khoát kết bái luôn.  

Vừa dứt lời, Nam thúc nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt chợt lóe. Hơn trăm năm trước hắn đã chà đạp Tử Hiên lão tổ một lần. Chỉ là kỳ thực cũng không phai là như vậy, hắn cũng bị Tử Hiên lão tổ chà đạp một lần. Mình đầy thương tích, trên phương diện lực phòng ngự bản thể hắn còn xa không phải là đối thủ của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc. Về sau dựa vào Cửu Long Xích Viêm đỉnh và công kích linh hồn mới giằng co được với lão hồ ly kia. Cuối cùng hai người đều bị thương không ít, không ai chiếm được tiện nghi. Cuối cùng bọn họ mới kết bái. Chỉ là trước mặt hậu bối như Sát Phá Quân và Lục Lâm Thiên, đương nhiên hắn không thể hạ thấp uy danh mình như vậy.  

- Là như thế sao?  

Lục Lâm Thiên nghi hoặc, lời nói của Nam thúc và Tử Hiên lão tổ không giống nhau a. Đều nói mình hơn một chút. Trong lòng khẽ động, hắn đoán có lẽ hai người này tám lạng nửa cân, bất phân thắng bại, ai cũng không làm gì được ai, lại không chịu mất mặt, cho nên mới nói mình hơn một chút.  

Trong lòng nghĩ tới điểm này Lục Lâm Thiên cũng cảm thấy thoải mái, ánh mắt khẽ đảo, nhìn Nam thúc và Thiên địa Nhị lão, Sát Phá Quân nói:  

- Tiểu tử ở trong Thanh Long Hoàng tộc đạt được không ít bảo vạt và Linh khí Địa cấp. Nam thúc, sư huynh, Nhị lão có muốn nhìn qua một chút xem có gì vừa mắt hay không?  

- Cái này...  

Thiên Địa nhị lão bởi vì bối phận của mình cho nên cho dù muốn nhìn qua cũng không thể nói thẳng. Tuy rằng miệng ngập ngừng, thế nhưng trong lòng tuyệt đối muốn nhìn qua một chút.  

- Đem ra xem một chút đi. Để xem vô số năm Thanh Long Hoàng tộc thu thập bảo vật rốt cuộc nhiều tới mức nào.  

Nam thúc nói.  

- Đúng, mở ra xem xem. Chúng ta nhìn qua một chút.  

Thiên Địa nhị lão cười hắc hắc, bắt đầu có chút không nhịn được.  

- Được.  

Lục Lâm Thiên gật đầu, bắt đầu đổ một đống lớn bảo vật từ trong nhẫn trữ vật ra.  

- Trời.  

Mấy người kia lập tức ngừng cười, lần nữa hít sâu một hơi. Ngay cả Thiên Địa nhị lão và Sát Phá Quân cũng phải nhảy dựng lên, bắt đầu đảo qua từng kiện.  

- Phát tài rồi, Thanh Long Hoàng tộc quả nhiên cường hãn.  

- Thanh Long Hoàng tộc này quá vô sỉ, không ngờ lại thu thập nhiều bảo vật như vậy.  

Thiên Địa nhị lão, Sát Phá Quân khϊếp sợ. Nam thúc và Thánh Thủ Linh Tôn cũng không nhịn được mà đứng lên. Không ít linh khí và tài liệu luyện khí cũng khiến cho bọn họ rung động.  

Mọi người mang theo sự kích động kiểm tra toàn bộ. Thiên Địa nhị lão chọn cho mình một kiện Vũ linh khí Địa cấp. Sát Phá Quân lựa chọn một bộ vũ kỹ Địa cấp trung giai thuộc tính thuy, cùng một bộ vũ kỹ thuộc tính mộc khác. Còn có một kiện Vũ linh khí Địa cấp. Ba người đều vui vẻ không ngớt.  

Nam thúc cũng không khách khí, tiện tay cầm một kiện Vũ linh khí Địa cấp điỉnh phong. Trên người hắn đã có một kiện Cửu Long Xích Viêm đỉnh, chỉ là nó lại là Hồn linh khí.  

- Tiểu tử, có bảo vật của Thanh Long Hoàng tộc. Tăng thêm những thứ trước kia ngươi đoạt được, hiện tại nội tình Phi Linh môn, trừ thời gian và nhân số không bằng các sơn môn như Nhất tông Nhất giáo Nhất môn Nhất trang, Tam tông Tứ môn, còn bảo vật tuyệt đối không kém bọn họ.  

Nam thúc nói với Lục Lâm Thiên, trong ánh mắt cũng có chút than thở.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười thu hồi bảo vật. Trì hoãn một phen lúc này cũng đã tới hoàng hôn.  

- Đúng rồi. Tiểu gia hỏa Lục Kinh Vân còn đang ở hậu sơn. Ngươi đi gặp nó một chút, thời gina cũng không còn nhiều, có thể cho hắn trở về rồi.  

Khi Lục Lâm Thiên rời khỏi đình viện, trong tai vang lên thanh âm của Nam thúc.  

- Tiểu gia hỏa kia nhất định đã trưởng thành không ít a.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhay lên, thân ảnh lóe lên, phóng về phía hậu sơn.  

- Không ngờ ngay cả Thanh Long Hoàng

tộc cũng bị tiểu tử này lôi kéo.