Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2459: Mạnh mẽ đánh bại



Không gian cũng không có bao nhiêu động tĩnh, hư ảnh lục long bạch hổ phá nát, hóa thành Mộc Long Tiên cùng Diệt Hồn Cô rơi xuống đất, năng lượng ngập trời giống như quang hồ bao phủ khắp phạm vi hơn vạn thước.  

Phanh phanh!  

Quảng trường như sơn băng địa liệt, cả Thần Hoàng thai cũng bị đánh thành tro bụi, năng lượng kình khí cuồng bạo sôi trào kịch liệt, cả không gian đều biến thành bóp méo.  

Hô hô!  

Lực cuồng bạo thổi quét, người vây xem đều thối lui, uy lực khủng bố làm người run như cầy sấy.  

- Phốc!  

Bắc Cung Ngọc cùng Độc Cô Trường Phàm đồng thời phun máu tươi, chân khí lập tức uể oải.  

Xuy!  

Thời Không Lao Ngục kim hệ nháy mắt biến mất theo trảo ấn khổng lồ, giữa không trung lại khôi phục ánh sáng.  

- Bắc Cung Ngọc, Độc Cô Trường Phàm, lần này các ngươi còn lấy gì đối kháng với ta!  

Lục Lâm Thiên nháy mắt đi tới trước mặt hai người, trên hai tay tràn ngập chân khí bức người, kim mang chói mắt, mang theo vẻ sắc bén cùng sát khí.  

Phanh phanh!  

Hai quyền hung hăng đánh lên thân thể hai người, kim mang xuyên thấu bá đạo, khải giáp của họ lập tức nứt nẻ lan tràn.  

- Tiếp tục!  

Thêm hai quyền đánh ra, tàn ảnh kim mang hung hăng giáng lên l*иg ngực cả hai người.  

- Phốc!  

Liên tục nhận lấy hai quyền, cả hai lại phun máu tươi, khải giáp tiếp tục nứt vỡ.  

- Phá cho ta!  

Lục Lâm Thiên hét lớn một tiếng, hai đấm lại đánh thẳng vào ngực cả hai lần nữa.  

- Phốc!  

Hai người lại phun máu tươi, thân hình bắn ngược hung hăng oanh kích vào đống đổ nát của Thần Hoàng thai bên dưới.  

Oanh long long!  

Đất rung núi chuyển, đá vụn kích tán, tiếng sấm vang vọng trời cao.  

Lục Lâm Thiên vẫy động vũ dực, thân hình cũng lao vào trong đống đá vụn.  

Ông ông!  

Tiếng sấm nổ mạnh, vũ dực vẫy động bay lên, trong nháy mắt thân hình Lục Lâm Thiên lại bay ra.  

Xuy!  

Lục Lâm Thiên rơi xuống đất, đem tro bụi thổi tung khuếch tán, kim mang tán phát bốn phía, chân khí khiến người run rẩy.  

Mà lúc này hai tay của Lục Lâm Thiên đang nắm lấy cổ họng của Độc Cô Trường Phàm cùng Bắc Cung Ngọc, chỉ cần hắn dùng sức chỉ sợ sẽ bẻ gãy cổ của họ.  

Mà lúc này khải giáp trên người cả hai đều phá nát, Lục Lâm Thiên dựa vào kim hệ sắc bén đã đánh khải giáp hai người thành mảnh nhỏ.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên đảo qua người Bắc Cung gia tộc cùng Độc Cô gia tộc, lại nhìn sắc mặt trắng bệch đầm đìa máu tươi của cả hai, lạnh lùng nói:  

- Hiện tại ta chỉ cần dùng chút sức các ngươi lập tức vong mạng, ở trước mặt ta, các ngươi còn có tư cách gì hung hăng càn quấy, tổ tiên cấp thiên phú cùng ưu thế cho các ngươi, ở trước mặt ta đã không còn sót lại chút gì!  

- Lục Lâm Thiên, đừng!  

Bắc Cung Nhất hét lớn một tiếng, thân ảnh nhảy ra.  

- Đại hộ pháp, ngươi có chuyện nói sao?  

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không có ác cảm gì với vị đại hộ pháp này, cho nên thái độ vẫn đỡ hơn một chút.  

- Lục Lâm Thiên, nể tình Thần Nữ cùng lão hủ, ngươi đã thắng lợi, thả Bắc Cung Ngọc đi.  

Ánh mắt Bắc Cung Nhất run lên, chỉ sợ mặt mũi của mình không đủ, đành phải kéo theo đại tiểu thư, khuôn mặt già nua lộ nụ cười khổ, kết quả hôm nay thật sự vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.  

Lục Lâm Thiên nhìn lướt qua Bắc Cung Nhất, khóe môi khẽ cười, đột nhiên vung tay, thân hình hai người nặng nề rơi xuống đất cách vài chục thước.  

Phanh phanh!  

Hai người lại phun ra máu tươi.  

Hai người nhìn Lục Lâm Thiên, không cách nào thừa nhận sự thật đã xảy ra, họ đã bại, bại cực thảm.  

Quảng trường hoàn toàn lặng ngắt như tờ, yên tĩnh áp lực, có chút đáng sợ.  

Lúc này lục đại nhân hoàng tộc đã biết, làm lục đại hoàng tộc bọn họ không còn có tư cách tự phụ trước mặt Lục Lâm Thiên nữa. Lục Lâm Thiên đã thoát rakhỏiphạmtrùlục đại hoàng tộc, vì hắn kiểm soát thuộc tính thứ sáu, có lẽ không lâu sau hắn sẽ đặt chân vào đệ thất hoàng tộc.  

Cường giả Thần Hoàng đoànbiểu tình vô cùng ủ rũ, không ai ngờ sẽ là kết quả này. Mặt Độc Cô Trường Linh càng trắng hơn, cùng Độc Cô Trường Không mắt thẫn thờ.  

Nam thúc nhìn đằng trước, nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt không thay đổi. Nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng mắt Nam thúc rưng rưng, tuy người này không phải đệ tử của gã nhưng ở trong lòng đã xem Lục Lâm Thiên như đệ tử của mình, từng bước nhìn hắn trưởng thành, từng bước nhìn hắn lớn mạnh. Cho đến ngày hôm nay, Nam thúc vui mừng, cảm thán, rồi chẳng hiểu sao mắt lóe tia lạc lõng.  

Trong đám người, Độc Cô Luật nước mắt lưng tròng nói:  

- Nghĩa phụ có thể yên nghỉ rồi, từ nay về sau Lục gia sẽ đạt đến độ cao mà người không tưởng được.  

Độc Cô Luật có chút tình cảm riêng với Lục gia.  

Lục Lâm Thiên thu về áo giáp Thanh Linh, khoanh tay đứng.  

Lục Lâm Thiên nhìn Độc Cô Trường Phàm, lạnh nhạt nói:  

- Độc Cô Trường Phàm, ngươi thua, hãy cùng ca của ngươi tự phế tu vi đi.  

Lời nói lạnh băng rơi vào tai đám người Độc Cô gia tộc đặc biệt chói tai.  

Xoẹt xoẹt xoẹt!  

Tất cả cặp mắt cùng nhìnchằm chằm vào Độc Cô Trường Phàm, không biết gã có tự phế tu vi không.  

Độc Cô Trường Phàm run rẩy vùng vẫy đứng dậy nhìn Lục Lâm Thiên trước mặt, khóe môi chảy máu, mắt thẫn thờ.  

Độc Cô Trường Phàm thì thào:  

- Ta thua. Yên tâm, ta sẽ không quỵt, ta sẽ tự phế tu vi.  

Độc Cô Trường Phàm dứt lời liền kết thủ ấn, ánh sáng nhạt quanh quẩn trên ngón tay.  

Lục Lâm Thiên mắt lạnh nhìn. Độc Cô Trường Phàm có nhân phẩm tốt hơn Độc Cô Trường Linh nhiều, ít ra dám làm dám chịu.  

Một tiếng quát vang lên:  

- Khoan đã!  

Một bóng người nhảy ra từ đám người Độc Cô gia tộc.  

Khóe môi Lục Lâm Thiên cong lên, hắn sớm biết người Độc Cô gia tộc sẽ không trơ mắt nhìn tộc nhân Độc Cô Trường Phàm, Độc Cô Trường Linh tự phế tu vi.  

Tiếng quát dứt, ánh sáng trên tay Độc Cô Trường Phàm vụt tắt, gã ngước mắt lên nhìn. Người đó đã đáp xuống trước mặt Độc Cô Trường Phàm.  

Độc Cô Trường Phàm ủ rũ nhìn người đến:  

- Đại trưởng lão.  

Đây là đại trưởng lão của Độc Cô gia tộc, Độc Cô Phàm Vân.  

Độc Cô Trường Phàm khẽ nói:  

- Đại trưởng lão, tu vi của Trường Phàm không tinh, làm Độc Cô gia tộc mất mặt.  

Đại trưởng lão nhìn Độc Cô Trường Phàm:  

- Không liên quan đến ngươi, là do Lục Lâm Thiên quá mạnh.  

Thiên phú của Độc Cô Trường Phàm đã là một trong những người đỉnh cao nhất trong tộc suốt mấy năm qua, tất cả chỉ tại Lục Lâm Thiên, hắn quá mạnh.  

Đại trưởng lão nói xong ngước mắt nhìn Lục Lâm Thiên:  

- Lục Lâm Thiên, rốt cuộc ngươi muốn sao, hãy nói ra điều kiện của ngươi đi. Chỉ cần làm được thì Độc Cô gia tộc ta tuyệt đối sẽ thực hiện.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói:  

- Ngươi nghĩ điều kiện của Độc Cô gia tộc hấp dẫn người lắm sao? Ta chỉ muốn nhận tiền cược của ta là được, những điều kiện khác thì ta không cần biết.  

Khóe môi Lục Lâm Thiên cong lên lạnh lùng nhìn Độc Cô Phàm Vân:  

- Độc Cô gia tộc muốn quỵt nợ thì tùy tiện đi, các đại gia tộc có mặt ở đây, không biết các ngươi có làm mất danh tiếng của tổ tiên Độc Cô gia tộc mình không? Ha ha ha ha ha ha!  

Tiếng cười to cuồng ngạo phóng túng của Lục Lâm Thiên làm toàn bộ trưởng lão Độc Cô gia tộc cơ mặt co giật. Không ngờ Lục Lâm Thiên này cứng đầu cứng cổ, bảo để Độc Cô Trường Phàm, Độc Cô Trường Linh tự

phế tu vi thì đánh chết bọn họ cũng không đồng ý.