Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2517: Chín Khôi Lỗi



Lục Tâm Đồng hỏi:  

- Ca ca, phát hiện cái gì sao?  

Lục Lâm Thiên mỉm cười nói:  

- Có chút manh mối, theo ta đi, đi theo bước chân của ta, đừng đạp sai.  

Tuy tạo nghệ trận pháp của Lục Lâm Thiên không quá giỏi nhưng không đến mức hoàn toàn dốt, ít nhất so với người bình thường thì đã xem như giỏi, so với chuyên nghiệp trận pháp thì thua xa.  

Lục Lâm Thiên nói xong nhìn cái cây to thứ ba che trời, quẹo trái nửa vòng, đi bộ chín mươi chín bước, lại ngẩng lên nhìn cái cây, khóe môi càng cong lên vui vẻ.  

Lúc này Lục Tâm Đồng, Dương Quá nhìn sang Lục Lâm Thiên, sau đó không dám khinh thường đi từng bước một. Nhìn Lục Lâm Thiên vui vẻ nhếch môi cười thì hai người yên tâm hơn chút, đoán chừng hắn đã có cách phá vỡ mê huyễn trận này.  

Lục Lâm Thiên đạp bước ra, mỗi bước khoảng cách giống nhau. Mỗi lần chín mươi chín bước đều sẽ gặp một cây to che trời, cứ thế tổng cộng là chín trăm chín mươi chín bước, trải qua chín cái cây to thì Lục Lâm Thiên ngừng lại.  

Lục Lâm Thiên quay đầu nhìn Lục Tâm Đồng, Dương Quá:  

- Đây là cửu chuyển mê lâm trận, có lẽ bây giờ chúng ta đã thoát ra.  

Dứt lời Lục Lâm Thiên nhìn cái cây to che trời trước mặt, cẩn thận xem xét, mỉm cười. Lục Lâm Thiên thay đổi thủ ấn, một thất luyện chân khí rơi vào khối tảng đá nằm ở góc cây.  

Ầm ầm ầm!  

Advertisement

Thất luyện chân khí rơi xuống trên tảng đá to, ánh sáng vàng bắn ra. Mặt đất rung rinh, không biết chuyện gì xảy ra mà nền đất chỗ ba người đứng xuất hiện một khí lưu vòng xoáy không gian thật to.  

Chớp mắt dưới chân ba người khoảng cách trở thành trạng thái chân không, như thể dưới chân có một lỗ đen không gian thật lớn. Ba người rơi xuống trạng thái chân không, tốc độ nhanh đến mức không ai chú ý đến.  

Lục Lâm Thiên hét to:  

- Coi chừng!  

Chân khí dâng lên Lục Lâm Thiên nhanh chóng bay lên cao.  

Vù vù vù!  

Chỉ chớp mắt, trong trạng thái chân không đột nhiên có vòng xoáy khí lưu không gian rít gào ập đến, tựa như vòng xoáy vỏi rồng xoay tròn. Lục Lâm Thiên đang muốn bay lên cao liền bị cự ly hút người, chân khí tuôn ra không thể nhảy ra chân không.  

Lòng Lục Lâm Thiên hoảng hốt:  

- Lực hút thật mạnh!  

Dùng tu vi, thực lực hiện tại của Lục Lâm Thiên mà vẫn bị trói buộc, lực hút trong không gian này quá khủng bố.  

Lục Lâm Thiên vừa kinh sợ vừa không dám có chút do dự nào, lập tức vận chuyển Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực sau lưng. Tiếng sấm sét vang lên, thúc giục uy năng đến mạnh nhất mới đứng vững thân hình.  

Xoẹt xoẹt xoẹt!  

Cùng lúc đó, Dương Quá, Lục Tâm Đồng bị lực hút cắn nuốt rơi xuống trạng thái chân không.  

Lục Lâm Thiên biến sắc mặt hét lên:  

- Đại ca, Tâm Đồng!  

Lục Lâm Thiên vận dụng Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực nhanh chóng biến thành luồng sáng lao thẳng xuống.  

Xoẹt!  

Tốc độ của Lục Lâm Thiên nhanh nhưng vòng xoáy không gian vòi rồng trong trạng thái chân không càng lúc càng mạnh. Mới rồi Lục Lâm Thiên muốn bắt lấy Dương Quá, Lục Tâm Đồng nhưng lại bị vòng xoáy khí lưu không gian ngăn cản.  

Lục Tâm Đồng hét lên:  

- Ca ca!  

Thân hình yểu điệu của Lục Tâm Đồng bị hút vào trạng thái chân không.  

Dương Quá quát to:  

- Nhị đệ, nhớ cẩn thận!  

Ánh sáng vàng bừng lên quanh thân Dương Quá nhưng không cách nào ổn định thân hình, vẫn bị hút vào, biến mất dưới khí lưu trạng thái chân không.  

Lục Lâm Thiên bối rối:  

- Chết tiệt!  

Lục Lâm Thiên thu về Huyễn Ảnh Thanh Vũ Dực, nương lực hút lớn vội vàng đuổi theo.  

Trong rừng sâu núi thẳng hiệp cốc, nhìn bốn phía, mắt đẹp chợt lóe sáng.  

Lão nhân áo lam hỏi:  

- Thánh nữ, dường như chúng ta bị nhốt?  

Một đám cường giả Thiên Địa các ánh mắt trầm trọng.  

- Nếu suy đoán đúng thì đây là cửu chuyển mê lâm trận.  

Tử Yên xem xét một lúc sau nói:  

- Tất cả mọi người theo sau ta, đừng đi sai.  

Trong không gian trạng thái chân không, lực hút càng lúc càng lớn. Lục Lâm Thiên không chút chống cự, hắn muốn tăng tốc đuổi theo đại ca Dương Quá và Lục Tâm Đồng, chỉ có điều một đường rơi xuống nhưng hắn không tìm thấy hai người.  

Vù vù vù!  

Vòng xóay trạng thái chân không càng lúc càng mạnh, mang theo tiếng gió rít cuồng bạo điếc tai nhức óc. Lực hút lớn đã đến tình trạng khủng bố, toàn bộ không gian trở nên mơ hồ. Lục Lâm Thiên khởi động Thanh Linh Khải Giáp.  

Ầm!  

Lát sau Lục Lâm Thiên không biết làm sao mà té cái bịch xuống đất, may có mặc Thanh Linh Khải Giáp nên không bị gì.  

- Chỗ này là đâu?  

Lục Lâm Thiên ổn định thân hình, cũng chẳng quan tâm may mắn chính mình không sao, ánh mắt trước tiên là được nhìn chăm chú tứ phía. Xung quanh là sơn mạch liên miên, khắp nơi một mảnh xanh biếc.  

Lục Lâm Thiên hét to:  

- Đại ca, Tâm Đồng!  

Tiếng rống ồm ồm vang vọng trong không trung, hồi âm văng vẳng nhưng không thấy Dương Quá, Lục Tâm Đồng trả lời.  

Lục Lâm Thiên thầm cầu nguyện:  

- Tuyệt đối đừng bị gì!  

Ba người rơi xuống chung một chỗ, Lục Lâm Thiên không bị gì thì đại ca Dương Quá, Lục Tâm Đồng cũng sẽ không sao.  

Vù vù vù!  

Lục Lâm Thiên xem xét một lúc, lao tới trước. Hắn không biết đây là đâu, bây giờ chỉ có hể tìm đại ca Dương Quá, Lục Tâm Đồng trước rồi tính sau,  

Trong vòng xoáy khí lưu trạng thái chân không, lúc này mấy chục người Thiên Địa các bị nhốt.  

- Mọi người coi chừng!  

Trong vòng xoáy khí lưu khủng bố, một đám cường giả Tôn cấp bị hút vào trong. Không gian này có lực lượng vô hình có thể áp chế linh lực chân khí, cho nên cường giả Tôn cấp không có bao nhiêu sức mạnh chống cự.  

Xoẹt!  

Một đám cường giả bày ra thủ đoạn phòng ngự nhưng không có hiệu quả nào tốt, tất cả bị hút vào vòng xoáy trạng thái chân không.  

Váy dài của Tử Yên bay phần phật, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc mặt:  

- Nguy rồi, đây không phải cửu chuyển mê lâm trận đơn thuần!  

Vầng sáng linh lực chói mắt bao phủ người Tử Yên, nhưng nàng không cưỡng lại được lực hút khủng bố, thân hình bị kéo vào.  

Vù vù vù!  

Từng bóng người thân bất do kỷ bị lực lượng hút vào trong.  

Xoẹt!  

Khi Tử Yên rơi xuống đất thì một quảng trường to lớn nằm dưới chân nàng. Xung quanh quảng trường có nhiều cột đá che trời, thân hình thướt tha của nàng xuất hiện trên quảng trường to lớn này.  

Tử Yên nhìn chăm chú, quảng trường này thật đúng là to lớn, nhìn không giới hạn, tổng diện tích hơn vạn thước. Dường như nơi đây từng là một tòa cung điện cổ xưa.  

Tử Yên đánh giá bốn phía, không biết đám cường giả Thiên Địa các rơi đi đâu. Tử Yên biến sắc mặt, thân hình yểu điệu lắc người lao vào giữa quảng trường. Tử Yên thấy cung điện cổ xưa, nhìn từ xa nó không được lớn bao nhiêu.  

Nhưng khi Tử Yên nhìn gần cung điện thì mắt đẹp chất chứa ngạc nhiên. Cung điện cổ xưa cực kỳ khổng lồ, tổng thể có màu xanh hồng, cao chừng mấy chục thước, to lớn sừng sững, lộ ra khí tức cổ xưa như bao nhiêu năm rồi chưa có ai bước chân vào.  

Tử Yên nhìn cung điện cổ xưa, nhíu mày. Nàng chưa vào trong đã cảm giác khí tức quái dị, làm người ta rung động.  

Tử Yên do dự một chút, gót sen nhẹ nhàng đi hướng cung điện xưa.  

Xoẹt!  

Nhưng vào lúc này, Tử Yên mới bước ra ba bước thì toàn bộ quảng trường rung bần bật.  

Ầm ầm ầm!  

Mặt đất rung rinh, quanh quảng trường phát ra từng đợt ánh sáng chói mắt. Chỉ giây lát, trên mặt đất lót đá xưa bóng loáng đột nhiên nứt ra một cái khe, chín thân hình xuất hiện

trước mặt Lục Lâm Thiên.