Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2541: Chính diện chống lại



Nhất thời đám người Nhật Sát các cũng nhìn vào trên người Lục Lâm Thiên. Đối với thanh niên mặc áo xanh này đám người Nhật Sát các đương nhiên không thể quên được.  

- Hai vị, không ngờ lại gặp hai vị ở đây. Không bằng chúng ta đi chung được không? Nguy hiểm cũng giảm bớt một chút.  

Lục Lâm Thiên đang định đi đường vòng. Đã mang lên mặt nạ như vậy Lục Lâm Thiên cũng không muốn làm lộ thân phận. Thế nhưng Lạc Kiến Hồng đã nhìn qua Lục Lâm Thiên, sắc mặt biến hóa, có ý kết giao.  

- Các ngươi nên cẩn thận một chút.  

Lục Lâm Thiên đang muốn đáp lời, đột nhiên nhìn thấy một đạo lưu quang màu xanh từ trên cây đại thụ gần đó bắn ra. Mục tiêu chính là người của Nhật Sát các.  

- Cẩn thận.  

Một tiếng quát nhẹ vang lên, trong tay Thiên Kiếm Tôn giả đột nhiên có một thanh trường kiếm xuất hiện, đánh thẳng về phía đạo lưu quang màu xanh kia. Kiếm quang xé rách không gian, quanh thân lập tức bố trí hộ thân cương khí bằng chân khí, đem bản thân bao phủ vào bên trong.  

Sưu....  

Đạo lưu quang màu xanh này bỗng nhiên uốn khúc trên không trug, không ngờ lại giống như vật còn sống, trực tiếp tránh thoát một kiếm của Thiên Kiếm Tôn giả.  

Sưu...  

Dưới đạo lưu quang màu xanh này dường như có một cỗ khí tức chuyên môn khống chế linh hồn khiến cho Thiên Kiếm Tôn giả bị đình trệ. Đạo lưu quang màu xanh này trực tiếp rơi vào trên hộ thân cương khí của Thiên Kiếm Tôn giả.  

Phanh.  

Hộ thân cương khí này không ngờ lại không thể ngăn cản đạo lưu quang màu xanh, lập tức rạn nứt. Lưu quang màu xanh này trực tiếp phá nát cương tráo của Thiên Kiếm Tôn giả, trực tiếp bắn về phía Thiên Kiếm Tôn giả.  

Sưu Sưu.  

Mà ngay thời điểm này trước người Thiên Kiếm Tôn giả đột nhiên có một đạo lưu quang bắn tới, trực tiếp đánh gãy đạo lưu quang màu xanh kia. Lưu quang màu xanh bị chém đứt, đoạn còn lại lập tức trở về trong mặt đất rồi biến mất không thấy.  

Sưu...  

Đoạn lưu quang màu xanh bị chặt đứt lập tức quỷ dị tiến vào trong cơ thể Thiên Kiếm Tôn giả.  

Hộ thân cương khí hộ thân của Thiên Kiếm Tôn giả tiêu tán, trường kiếm trong tay rơi xuống mặt đất. Toàn thân ngốc trệ mấy giây lúc này mới lảo đảo lùi về phía sau mấy bước. Trong miệng phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.  

Sưu Sưu....  

Thứ vừa mới ra tay chặt đứt một đoạn Thanh Lôi Huyền Đằng giống như một đạo lưu quang vòng qua vòng lại, giống như một cái phi đao, lập tức trở lại trong tay Phi Đao Tôn giả rồi biến mất không thấy gì nữa. Hiển nhiên người vừa mới ra tay tương trợ Thiên Kiếm Tôn giả chính là Phi Đao Tôn giả.  

- Thiên Kiếm trưởng lão, ngươi không sao chứ?  

Lạc Kiến Hồng đi tới bên người Thiên Kiếm Tôn giả rồi hỏi.  

- Không có chuyện gì quá lớn, Thanh Lôi Huyền Đằng này quả nhiên lợi hại, trực tiếp công kích linh hồn, tất cả mọi người phải cẩn thận.  

Thiên Kiếm Tôn giả ngưng trọng nói. Vừa rồi có bản thân hiểu rõ nhất non nửa đoạn Thanh Lôi Huyền Đằng dung nhập vào trong cơ thể lập tức hóa thành công kích linh hồn kinh khủng nhất, thiếu chút nữa thì hắn phiền phức lớn.  

- Đa tạ các hạ nhắc nhở.  

Lạc Kiến Hồng thấy Thiên Kiếm Tôn giả không có gì đáng ngại, lần nữa nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói. Vừa rồi đối phương đã cố ý nhắc nhở bọn họ.  

- Không đáng nhắc tới.  

Âm thanh khàn khàn vang lên.  

- Các hạ, Thanh Lôi Huyền Đằng này cực kỳ nguy hiểm, mọi người đi cùng nhau, nếu như đạt được Thanh Lôi Huyền Đằng thì chúng ta có thể chia đều.  

Lạc Kiến Hồng nhìn qua đôi nam nữ tuấn tú, xinh đẹp này. Hắn rất muốn lôi kéo hai người này. Thực lực của hai người này rất mạnh, người của Đế Đạo minh hiện tại cũng không ở đây. Nếu như quả thực gặp phải Thanh Lôi Huyền Đằng, chỉ bằng vào mấy người Nhật Sát các ở nơi này cũng không thể đối kháng với đám người Lan Lăng sơn trang.  

- Ngại quá, chúng ta đã quen hành động một mình. Cáo từ.  

Lục Lâm Thiên cười nhạt một tiếng, ánh mắt ý bảo Tử Yên rời đi.  

- Thực lực hai người này vô cùng cường hãn, trong tán tu dường như không có nhân vật như thế a.  

Phi Đao Tôn giả nhìn Lục Lâm Thiên và Tử Yên biến mất, ánh mắt nghi hoặc nói.  

- Hai người này khiến cho ta có cảm giác giống như đã từng quen biết, chẳng lẽ...  

Lạc Kiến Hồng nhìn qua bóng lưng Lục Lâm Thiên và Tử Yên. Đựac biệt là bóng lưng của thân ảnh màu xanh kia khiến cho hắn trong lúc mơ hồ có cảm giác quen thuộc.  

Hai người Lục Lâm Thiên rời khỏi, lần nữa tìm kiếm nơi hạ lạc của Thanh Lôi Huyền Đằng. Thanh Lôi Huyền Đằng này dường như không có nơi nào là không có. Căn bản không có cách nào tìm được tung tích của nó.  

- Thanh Lôi Huyền Đằng này quả nhiên là vật có linh trí. Hình như đang chơi trốn tìm với chúng ta. Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.  

Lục Lâm Thiên nói với Tử Yên.  

- Cũng không có cách nào, Thanh Lôi Huyền Đằng vốn đã là vật quỷ dị. Dọc đường đi chúng ta chỉ gặp phải phụ đằng mà thôi. Còn không phải là chủ đằng. Chỉ có tìm được chủ đằng của nó mới có tác dụng.  

Tử Yên nói.  

- Thanh Lôi Huyền Đằng quả thực khổng lồ, chúng ta đã đi lâu như vậy mà trên đường đều là phụ đằng của nó.  

Lục Lâm Thiên rung động, Thanh Lôi Huyền Đằng này rốt cuộc khổng lồ như thế nào, quả thực vô cùng đáng sợ.  

- Chuyện này ta cũng không biết. Thế nhưng hiện tại ta có một chuyện lo lắng.  

Tử Yên nói, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự ngưng trọng.  

- Lo lắng chuyện gì?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

- Thanh Lôi Huyền Đằng này chính là vật từ thượng cổ. Cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Thực lực tuyệt đối cực kỳ khủng bố. Ta đang nghĩ vạn nhất uy lực của Thanh Lôi Huyền Đằng này chúng ta không có cách nào đối phó, vậy thì cũng chỉ có thể đợi nó đối phó chúng ta.  

Tử Yên có chút lo lắng nói.  

- Hiện tại cũng không thể bỏ cuộc giữa đường.  

Lục Lâm Thiên nói, trong lòng cũng không có ý định bỏ cuộc giữa chừng. Uy lực của Thanh Lôi Huyền Đằng càng lớn thì Lục Lâm Thiên càng cảm thấy hứng thú. Sợ gì, cùng lắm mạnh bằng Đế giả là cùng.  

- Được, được.  

Tử Yên dịu dàng cười, gật đầu nói.  

- Ah....  

Tử Yên vừa dứt lời thì có một tiếng kêu thảm thiết từ phía xa vang lên.  

- Có biến.  

Lục Lâm Thiên, Tử Yên nhìn nhau, thân ảnh hai người lập tức biến mất không thấy gì nữa.  

Sưu Sưu...  

Sau khi lách mình mấy cái, thân ảnh hai người xuất hiện trên một ngọn núi. Lúc này trên sườn núi có chín cỗ thi thể nằm ngổn ngang. Chín cỗ thi thể này trên người đều có mấy cái lỗ nhỏ bằng nắm tay trẻ con ở trên mi tâm, l*иg ngực, sau lưng hoặc là bụng. Máu chảy đầm đìa, trực tiếp xuyên thủng thân hình bọn họ.  

Lục Lâm Thiên quét mắt qua, chín người này đều là tán tu bên ngoài mà hắn đã từng gặp qua. Trong đó có một người là Vũ Tôn nhất trọng, còn lại đều là cường giả Vương cấp. Từ khuôn mặt của bọn họ hiện tại dường như bị Thanh Lôi Huyền Đằng đột nhiên đánh chết. Thậm chí đại bộ phận người còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh chết.  

Kiểm tra qua vết thương của chín người, ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống.  

Sưu.  

Một đạo lưu quang màu xanh nhanh như thiểm điện bắn tới. Tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, lập tức bắn về phía Lục Lâm Thiên. Trực tiếp xuyên thủng

Lục Lâm Thiên thành từng mảnh nhỏ.