Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2560: Tà vật khống chế



Lục Lâm Thiên cũng cảm giác được trong không gian này có một cỗ khí tức sát phạt, cơ hồ giống như đúc khí tức sát phạt trong không gian có thân hình Đế giả. Trong lòng hắn không khỏi nhớ tới điều này. Đối với thân hình Đế giả kia trong lòng Lục Lâm Thiên tuyệt đối cố kỵ, thứ đó vô cùng khó đối phó.  

- Phía trước có người, chúng ta đi xem một chút.  

Tâm thần tràn ra, thân ảnh Lục Lâm Thiên lập tức biến mất tại chỗ.  

Tại một chỗ rộng lớn phía trước có không ít thân ảnh rậm rạp tụ tập ở nơi này. Âm thanh náo động hội tụ lại từ từ khuếch tán ra chung quanh.  

Lục Lâm Thiên cùng với Tử Yên đáp xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên lúc này ở nơi đây lại có bốn năm trăm người hội tụ. Cả đám đều là cường giả, cơ hồ đều là Vương cấp. Mà Suất cấp cao trọng cũng có rất ít, cường giả Tôn cấp không ít.  

Ánh mắt quét qua, Lục Lâm Thiên có chút kinh hãi. Phía trước có không ít người của các sơn môn lớn. Trong đó cũng không thiếu thân ảnh mà Lục Lâm Thiên không xa lạ gì. Nhâm Trường Thanh của Huyễn Hồn môn, Vi Bang Ngạn của Quy Nguyên Môn, Âu Dương Huyền Anh của Địa Linh Tông cũng có mặt ở trong đó.  

Mặt khác khiến cho Lục Lâm Thiên ngạc nhiên chính là Doãn Ngạc của Vạn Thú Tông cùng với hai Tôn giả dùng kiếm và Lam Linh cùng với một trưởng lão tu vi Vương cấp cũng xuất hiện trong đám người này. Lục Lâm Thiên thầm nghĩ, tốc độ của Vạn Thú Tông này quả thực không kém. Ánh mắt hắn lại nhìn chung quanh, ngược lại cũng không nhìn thấy người của Lan Lăng sơn trang cùng Hóa Vũ tông, đoán chừng đám người này trên đường đi tách nhau ra.  

Advertisement

Trong đám người Nguyên Nhược Lan cũng có mặt. Lục Lâm Thiên nhìn thấy Nguyên Nhược lan rời đi khi trước, xem ra ý định của Nguyên Nhược Lan chính là đi tới chỗ này.  

Trong đám người, Âm Dương Vương Dạ Vị Ương, Thiên Ưng công tử Hàn Tử Khiêm, Tiêu Dao Vương cùng với đám người Quân Lâm Hàn đều có mặt. Kỷ Diệu Tôn của Kiền Hiên đảo, Trọng Nham Tôn giả, Ô Chấn Vũ của Tinh Ngục các cùng Kinh Hồn TÔn giả, mặc khác Lục Lâm Thiên còn nhìn thấy nhạc phụ Vân Khiếu Thiên cùng Thiên Phong Tôn giả và chúng cường giả khác. Tất cả mọi người đều có mặt.  

Trước mặt đám người đang tụ tập này có một mảnh rừng rậm tràn ngập khí tức cổ xưa. Một đám khí tức sát phạ lan tràn ra, bên trong rừng rậm mơ hồ có sương mù trắng bao phủ.  

Rừng rậm này to lớn như vậy giống như là một đầu hung thú ngập trời dang phủ phục. Hung thú khổng lồ che khuất bầu trời khiến cho ánh mặt trời khó có thể chiếu vào bên trong khiến cho mọi người có chút sợ hãi.  

Chúng cường giả nhìn vè phía trước. Ở sâu trong rừng rậm này có một cỗ khí tức khiến cho lòng người rung động, trong lúc vô hình linh hồn run lên.  

Advertisement

- Khí tức thật quỷ dị.  

Lục Lâm Thiên nhìn rừng rậm này cũng không khỏi cảm thán một câu. Khó trách những cường giả này không dám đi vào lập tức. Thì ra là e ngại khí tức bên trong. Khí tức này nương theo khí tức sát phạt, cho dù là ai cũng có thể cảm giác được bên trong chính là một hung địa.  

- Lục chưởng môn, khí tức bên trong rừng rậm quá đáng sợ. Sợ rằng khong phải địa phương bình thường.  

Tử Yên khẽ nói, nhìn mảnh rừng rậm to lớn trước mắt, linh hồn nàng run rẩy, khiến cho nàng có cảm giác nhỏ bé, chỉ sợ rừng rậm này đã tồn tại vô số năm rồi.  

Lục Lâm Thiên gật đầu, khí tức bàng bạc bên trong đương nhiên không phải địa phương bình thường.  

Sưu Sưu.  

Mặt đất run rẩy, chúng cường giả dừng lại trước rừng rậm. Linh lực chân khí tuôn ra, từng đạo thân ảnh bắn về phía trước giống như chạy đi. Không thể chờ đợi được mà xông vào trong rừng rậm yên tĩnh mà tràn ngập khí tức sát phạt kia.  

- Chúng ta cũng vào thôi. Cẩn thận một chút.  

Lục Lâm Thiên lo lắng có nguy hiểm. Thế nhưng Thiên lão đã bóp nát ngọc giản, hắn nhất định phải sớm tìm được Thiên lão. Cũng chỉ có thể tiến vào bên trong.  

Sưu Sưu.  

Hai người Lục Lâm Thiên tiến vào, trên cơ bản tất cả mọi người đều tiến vào rừng rậm cổ xưa mà yên tĩnh này. Còn có không ít thân ảnh đang từ xa chạy đến khối đại lục này. Đám người này chỉ đứng bên ngoài nhìn một lát rồi cũng lập tức tiến vào bên trong.  

- Là trong này.  

Cũng không bao lâu sau, không ít thân ảnh đáp xuống, đây chính là đám người Hỏa Sí Tôn giả và chúng cường giả Phi Linh môn nhanh chóng chạy tới đây.  

- Chúng ta di vào, tất cả mọi người cẩn thận.  

Dương Quá nói xong, mũi chân điểm nhẹ mặt đất, dẫn đầu hóa thành một đạo tàn ảnh màu xám nhanh như thiểm điện lao về phía rừng rậm cổ xưa. Phía sau lưng hắn là Hỏa Sí Tôn giả, Phích Lịch Tôn giả cùng với đám người Huyết Mị, Hắc Hùng theo sát.  

Phanh.  

Lục Lâm Thiên xuất hiện trong rừng rậm, rừng rậm này rậm rạp, ánh sáng bên trong này hiu hắt, giống như trong năm vô số năm đã không có ai đặt chân qua. Bên trong dày đặc cỏ dại và củi mục, trong không khí còn có một mùi khó ngửi.  

Lúc này chung quanh Lục Lâm Thiên là vô số thân ảnh đang tiến về phía trước, đồng tời cảnh giác người chung quanh.  

- Quả thực hơi khó tìm.  

Lục Lâm Thiên chần chừ. Ngọc giản của Thiên lão bị nóp nát ở phía đông. Bọn họ phải đi vào trong rừng rậm này là bởi vì phía trên rừng rậm đều là sương trắng ngập trời. Phi hành trên không trung căn bản khó có thể nhận ra phương hướng.  

Mà trong rừng rậm này Lục Lâm Thiên không ngờ lại cũng có sương trắng nồng đậm, tầm mắt bị cản trở.  

- Đi thôi.  

Chần chừ một chút, quang mang dưới chân Lục Lâm Thiên lóe lên, thân hình tiếp tục phóng về phía trước. Tử Yên theo đuôi. Trên đường đi hai người cũng không gặp phải nguy hiểm gì. Chỉ là dưới cỗ khí tức sát phạt kia Lục Lâm Thiên cũng không dám buông lỏng cảnh giác. Trong này tuyệt đối không thể có chuyện không có nguy hiểm. Cẩn thận lại lật thuyền trong mương.  

Sưu.  

Trong một rừng cây, thân ảnh Lục Lâm Thiên đột nhiên dừng lại, nhíu mày, tâm thần dò xét bốn phía.  

- Lại là khí tức quen thuộc.  

Tâm thần Tử Yên tràn ra bốn phía, dường như cảm giác được gì đó. Trong không gian này tràn ngập một cỗ khí tức, khí tức này khiến cho nàng có cảm giác quen thuộc.  

- Cẩn thận.  

Lục Lâm Thiên quát khẽ một tiếng, cùng lúc có một đạo thân ảnh phá không xuất hiện. Một cỗ linh lực cường hãn trực tiếp đánh về phía trước giống như một đầu độc xà bắn về phía Tử Yên.  

Tốc độ cực nhanh, thế nhưng tốc độ của Lục Lâm Thiên còn nhanh hơn, lập tức xuất hiện trước mặt thân ảnh này.  

- Một Linh Vương nho nhỏ không ngờ lại dám đánh lén, muốn chết.  

Dứt lời, Lục Lâm Thiên căn bản không thèm nhìn công kích của Linh Vương này. Một đạo chưởng ấn lập tức vỗ vào l*иg ngực người này, trực tiếp đánh bay người này ngược về phía sau. Thân hình đập vào một cây đại thụ che trời. Trong nháy mắt đại thụ bị gãy đôi.  

Phốc Phốc.  

Trong miệng kẻ đánh lén kia phun ra máu tươi, trong nháy mắt đứng lên lần nữa giống như là liều mạng. Di chuyển mục tiêu sang Lục Lâm Thiên.  

- Ồ?  

Lục Lâm Thiên có chút nghi hoặc, tuy rằng một chưởng này của hắn chỉ dùng một chút khí lực mà thôi. Thế nhưng dưới tình huống bình thường Linh Vương này đã sớm chết rồi. Thế nhưng tên Linh Vương này lại vô cùng quỷ dị.