Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2605: Một mình tiến vào



Xuy!  

Thân ảnh chợt lóe, Lục Lâm Thiên đã đi vào bên trong đại điện.  

- Lục Lâm Thiên muốn cướp lấy bảo vật trong đại điện, chúng ta nhanh lên, không thể để cho tiểu tử kia nhanh chân tới trước!  

Nhóm người Vô Ảnh kiếm tôn nháy mắt kêu lên.  

Sưu sưu!  

Sắc mặt các cường giả biến đổi, đồng loạt lao về hướng đại điện, không ai muốn Lục Lâm Thiên nhanh chân đến trước, chỉ sợ trong đại điện có bảo vật quý giá, bằng không tại sao Lục Lâm Thiên lại vội vàng đi vào như thế.  

Oanh!  

Ngay lúc họ sắp tiếp cận đại điện, trong cổ họng Vô Ảnh kiếm tôn đi phía trước nhất vang lên thanh âm trầm đυ.c, sắc mặt hắn nhất thời đại biến, nháy mắt hắn cảm nhận được một cỗ kình lực cực đoan đáng sợ từ cấm chế vô hình trước mặt đánh thẳng tới hắn.  

Bị cỗ kình lực bắn ngược, trong mắt Vô Ảnh kiếm tôn hiện vẻ kinh hãi, không kịp né tránh đã bị cỗ kình lực lao thẳng vào cơ thể, toàn bộ chân khí phòng ngự lập tức bị phá hủy dễ dàng.  

Phốc!  

Chỉ nháy mắt thân hình Vô Ảnh kiếm tôn bắn ngược ra ngoài, phun ra máu tươi rơi xuống quảng trường.  

Phốc!  

Tiếp theo là Thao Ưng lão tổ, nhất thời không kịp hãm lại tốc độ, rõ ràng chứng kiến Vô Ảnh kiếm tôn bị đánh bay nhưng vẫn đánh lên, chủ yếu là vì hắn không nhìn thấy cấm chế vô hình, miệng phun máu tươi, thân hình lập tức bị văng ngược trở lại, cả hai đều hung hăng đập mạnh xuống đất.  

Chín siêu cấp cường giả còn lại đều kinh hãi dừng bước, không dám tiến thêm chút nào.  

Ánh mắt người Thiên Địa minh sững sờ, khϊếp sợ nhìn hư không trước mắt, nhưng cũng không hề nhìn thấy cấm chế.  

Người của Đế Đạo minh vốn định bay theo, nhưng khi chứng kiến kết cục của Vô Ảnh kiếm tôn cùng Thao Ưng lão tổ lập tức ổn định thân hình.  

Lúc này Vô Ảnh kiếm tôn cùng Thao Ưng lão tổ cũng đã đứng dậy, đưa tay lau vết máu trên miệng, sắc mặt biến thành âm trầm, họ không nghĩ tới bản thân họ không cách nào vào được đại điện.  

- Không thể đi vào, có cấm chế!  

Toàn bộ cường giả Thiên Địa minh ngây dại, trong lòng cực kỳ rõ ràng phản lực vừa rồi tuyệt đối do cường giả đế cấp bố trí, nếu không cũng không có uy lực lớn đến như thế.  

Không còn ai dám tiếp tục đi thử nghiệm, kết cục của hai người kia ai cũng thấy rõ.  

Trơ mắt nhìn thấy Lục Lâm Thiên đi vào trong đại điện, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng hâm mộ lẫn ghen tỵ nhưng cũng không có biện pháp nào khác.  

- Đại điện phía trước hẳn có Đế Giả bố trí cấm chế, chỉ có Lục Lâm Thiên mới có thể đi vào, người khác tiến vào sẽ bị bắn ngược!  

Nghĩ tới khi nãy Thân Thể Đế Giả giao thanh hồng ngọc giản cho Lục Lâm Thiên, Vân Tiếu Thiên nói.  

- Vậy chúng ta ở đây chờ được rồi!  

Kim Lang tôn giả nói, phỏng chừng Lục Lâm Thiên cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, nói không chừng còn lấy được chỗ tốt.  

- Vậy chúng ta ở đây chờ đợi đi!  

Thiên Dương tôn giả gật đầu, cháu trể kiêm đồ tôn đã vào đại điện, tự nhiên tốt hơn để người khác đi vào.  

- Chúng ta chờ vậy, nhưng phải chú ý người của Thiên Địa minh mới được!  

Mang Linh lão tổ nói.  

Mọi người nghe vậy đều gật đầu, phỏng chừng đám người Thiên Địa minh sẽ không hết hi vọng, lần này Lục Lâm Thiên chiếm được nhiều ưu đãi, tỷ như vài viên Đế Linh Tấn Thần đan, mặc dù chỉ có một phần mười cơ hội xưng đế, nhưng nếu để cho người của Đế Đạo minh sử dụng đột phá Đế Giả, đối với Thiên Địa minh mà nói sẽ là tai họa ngập đầu, tới lúc đó Thiên Địa minh thật sự xong đời.  

Vì vậy người của Đế Đạo minh khoanh chân ngồi xuống chờ đợi, người có thương thế khá năng đều dùng đan dược khôi phục, mà thương thế của Kiền Chính tôn giả thậm chí là nặng nhất.  

Người của Thiên Địa minh vô cùng tức giận nhưng cũng không có cách nào, bởi vì bố trí của Đế Giả họ không cách nào đột phá.  

Sau một lát thương lượng, người Thiên Địa minh cũng chờ đợi, tựa hồ cũng muốn đợi Lục Lâm Thiên đi ra, nhưng lúc này trên đỉnh núi cũng chỉ có thể đi vào mà không thể ra ngoài, họ muốn đi cũng không đi được.  

Lục Lâm Thiên đặt chân vào đại điện, diện tích nơi này làm hắn kinh ngạc, đại điện cực kỳ khổng lồ, toàn đại điện đều là thanh hồng sắc, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, lan tràn một cỗ khí tức thê lương xa xưa, khí tức làm linh hồn hắn cũng nhảy lên.  

Xuy!  

Ngọc giản trong tay Lục Lâm Thiên tự động trôi nổi, một cỗ khí tức tàn hồn tán phát, quang mang quanh quẩn, ngọc giản bay thẳng về phía trước.  

Lục Lâm Thiên thoáng do dự nhưng vẫn đi theo sau ngọc giản.  

Sau một lát ngọc giản bay tới một vị trí trong đại điện, một cỗ quang mang màu xanh hồng tỏa ra, bao phủ bên trong đại sảnh.  

Oanh long!  

Đại điện nhất thời ầm vang run lên, mặt đất chao đảo, phương hướng ngọc giản bao phủ bắt đầu xuất hiện quang quyển, bên trong quang quyển trống rỗng hiện ra một gian thạch thất, diện tích tựa hồ không nhỏ, lộ ra khí tức xa xưa, khí tức tựa hồ quan hệ tới linh hồn lực làm linh hồn Lục Lâm Thiên run lên.  

Cảm giác được khí tức kia, Lục Lâm Thiên suy đoán hẳn là thanh hồng ngọc giản mở cửa thạch thất kia, bên trong khí tức cực kỳ tràn đầy, nhưng không biết có vật gì.  

Không chút do dự, Lục Lâm Thiên đi thẳng vào trong thạch thất, tiến vào một cửa đá, hoàn cảnh trước mắt hắn cực kỳ mộc mạc, chỉ có chỗ trung ương có một thạch đài đã lâu năm, khí tức bàng bạc lan tràn, vừa vào nơi này Lục Lâm Thiên càng cảm giác linh hồn mình run rẩy dữ dội hơn trước.  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên dừng lại trên hộp gấm nằm giữa thạch đài, hộp gấm cỡ lòng bàn tay, phong cách thật cổ xưa, khí tức tràn ngập.  

- Chẳng lẽ là bảo vật?  

Ánh mắt hắn thoáng biến hóa, đi tới cạnh thạch đài, thoáng do dự, Thân Thể Đế Giả đã dẫn hắn tới đây, chỉ sợ cũng không có nguy hiểm gì, vì vậy hắn cầm lấy hộp gấm, mà nơi này cũng chỉ có hộp gấm là có cấm chế, phỏng chừng đồ vật bên trong không đơn giản.  

- Sẽ là vật gì đây?  

Lục Lâm Thiên không nhịn được tò mò lẫn chờ mong, liền mở ra.  

Một cỗ sương mù màu xanh trắng dày đặc lan tràn, chậm rãi tiêu tán, mang theo khí tức làm linh hồn có cảm giác cực kỳ thoải mái.  

Trong hộp gấm là một vật màu xanh trắng nhỏ cỡ ngón cái, nhìn qua giống như linh quả, hoặc như đan dược, thậm chí giống ngọc thạch màu xanh trắng trong suốt trong sáng.  

- Đây là cái gì?  

Lục Lâm Thiên cầm vật kia lên tay, cảm giác thật mát mẻ, mơ hồ có cảm giác mềm mại ôn nhu, trong veo như ngọc như nước.  

Xuy!  

Khi Lục Lâm Thiên dùng ngón trỏ cùng ngón cái cầm vật kia lên quan sát, vật kia chợt dao động, một đoàn hào quang màu xanh trắng bay ra, chỉ nháy mắt vật kia đã hóa thành đoàn linh dịch đột nhiên chui vào trong hai ngón tay của Lục Lâm Thiên biến mất không bóng dáng.  

Xuy!  

Vật kia xâm nhập vào thân thể Lục Lâm Thiên, thân hình hắn run rẩy kịch liệt, nháy mắt hắn cảm giác được một cỗ năng lượng vô cùng tinh thuần giống như nước thủy triều tràn vào trong cơ thể hắn.  

Hô hô!  

Chỉ thoáng chốc toàn thân Lục Lâm Thiên giống như nổ tung, năng lượng lập tức khuếch tán không cách nào ngăn cản, màu xanh trắng linh khí chậm rãi tràn ra trong cơ thể hắn, thậm chí là từ trên thiên linh cái cùng tóc hắn đều toát ra vụ khí màu xanh trắng, nhìn qua cực kỳ huyền ảo.