Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2649: Tái khởi phong ba



Có chút thất vọng một hồi, trữ vật giới chỉ của Hạc Linh tả sứ cũng xuất hiện ở trong tay Lục Lâm Thiên, cái trữ vật giới chỉ này cũng bị bố trí cấm chế, bất quá từ trong trí nhớ của Hạc Linh tả sứ, Lục Lâm Thiên đã biết trong trữ vật giới chỉ này, tuy đồ tốt không ít, bất quá đơn giản chỉ là chút Địa cấp linh kỹ, cao phẩm đan dược, còn có dược liệu mà thôi, tuy giá trị xa xỉ, bất quá cũng không có để cho Lục Lâm Thiên mừng rỡ.  

Lục Lâm Thiên thu trữ vật giới chỉ vào trong ngực, ý định có thời gian lại luyện hóa cấm chế, luyện hóa những cấm chế kia cũng không phải quá khó khăn, chỉ là cần một chút thời gian mà thôi, hiện tại vẫn là trước luyện hóa linh lực của Hạc Linh tả sứ mới tốt.  

- Linh lực thật bàng bạc.  

Cảm giác linh lực vừa mới thôn phệ đến, trong nội tâm Lục Lâm Thiên sợ hãi thán phục, có chút run run, sắc mặt bởi vậy đỏ lên, Hạc Linh tả sứ là Linh Tôn Cửu trọng, tuy trọng thương có chỗ ảnh hưởng, nhưng linh lực trong cơ thể vẫn còn vô cùng bàng bạc.  

Lục Lâm Thiên cảm giác lúc này mình cắn nuốt linh lực của hắn, tựa như ăn uống quá độ, linh lực bàng bạc tràn ngập, giống như là muốn phá thể mà ra, khá tốt mình bây giờ cũng là Linh Tôn Bát trọng, bằng không thôn phệ một Linh Tôn Cửu trọng, còn không biết sẽ ăn bao nhiêu đau khổ.  

Sau một lát, Lục Lâm Thiên từ trong Tử Lôi huyền đỉnh lách mình mà ra, thu hồi Tử Lôi huyền đỉnh, ở trong không gian khoanh chân ngồi xuống, ngưng thần tĩnh khí, kết xuất một đạo thủ ấn tu luyện, bắt đầu luyện hóa linh lực.  

Trên người có thương thế, nhưng Lục Lâm Thiên lại không có để ý tới quá nhiều, một là những thương thế này vấn đề không quá lớn, thứ hai là đã sớm phát hiện, mình luyện hóa chân khí cùng linh lực cũng có thể chữa thương, hiệu quả thậm chí càng tốt, cho nên hiện tại không cần phải chuyên môn chữa thương.  

Theo Lục Lâm Thiên bắt đầu tu luyện, linh lực trong cơ thể cấp tốc bị luyện hóa, linh lực thôn phệ mà đến, bản thân cũng đã là linh lực, lúc này Lục Lâm Thiên hơi chút luyện hóa, trừ tạp lưu tinh, là có thể vì mình sở dụng, hơi chút luyện hóa, liền nhanh chóng tiến vào trong óc Lục Lâm Thiên.  

- Hô!  

Chỉ là sau một lát, Lục Lâm Thiên đã tiến nhập trạng thái tu luyện, quanh thân bao phủ trong một mảnh hào quang nhàn nhạt vô hình, khí tức ở trong lúc vô hình từ từ biến hóa.  

Trong đầu Lục Lâm Thiên, bên cạnh Tiểu Hồn Anh, cây đao màu vàng xoay quanh ở trên Tiểu Hồn Anh, theo Tiểu Hồn Anh xoay tròn, ở trong Tiểu Hồn Anh, một tia năng lượng linh hồn thật nhỏ, kết nối lấy thân đao.  

Một tia năng lượng linh hồn này, đang bị cây đao màu vàng từ trên Tiểu Hồn Anh cuồn cuộn không dứt hấp thu, cái linh hồn thổ phỉ này, y nguyên như là một cái động không đáy thôn phệ linh hồn lực, cũng không biết đến lúc nào mới ngừng.  

Hiện tại Lục Lâm Thiên đối với cây đao này, đã ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản là chẳng muốn đi để ý tới, cây đao quỷ dị này, cũng không xúc phạm tới linh hồn của mình, cũng sẽ không đối với linh hồn lực của mình sinh ra tổn thương cùng giảm bớt.  

Dưới Âm Dương Linh Vũ quyết, tốc độ Lục Lâm Thiên luyện hóa linh lực rất nhanh, thương thế cấp tốc khôi phục.  

Thời gian tựa như cát chảy, trong Thiên Trụ giới, tất cả mọi người đều đang chữa thương, không gian hoàn toàn yên tĩnh, ở trong không gian này, cũng sẽ không có người đi nghĩ đến khái niệm thời gian.  

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lục Lâm Thiên mở mắt, thương thế dĩ nhiên là tốt hoàn toàn, sắc mặt một mảnh hồng nhuận phơn phớt.  

Càng để cho người kinh ngạc là, lúc này tu vi của Lục Lâm Thiên tăng cực nhanh, tuyệt đối là nhanh đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi, linh lực thôn phệ mà đến kia, bị Âm Dương Linh Vũ quyết luyện hóa, liền trở thành linh lực của Lục Lâm Thiên.  

Đương nhiên, hiện tại Lục Lâm Thiên đã là Linh Tôn Bát trọng, tốc độ này so với Linh Tôn bình thường mà nói, quả thực là bay, bất quá với hắn là cần thời gian không ít.  

Linh lực của một Linh Tôn Cửu trọng, đối với Lục Lâm Thiên mà nói, cái kia tuyệt đối là vật đại bổ, loại luyện hóa này, để cho Lục Lâm Thiên cảm thấy cực kỳ khoan khoái dễ chịu, Lục Lâm Thiên cũng không có quá sốt ruột, luyện hóa linh lực, đồng thời còn đang lĩnh ngộ thời gian chi lực.  

Ngoại giới, thời gian cấp tốc trôi qua, ở trong Phi Linh Môn, bởi vì chưởng môn trở về, ngược lại là đưa tới chấn động không nhỏ, bất quá theo thời gian trôi qua, đã dần dần lắng xuống.  

Đoan Mộc Hồng Chí, Niếp Phong, Hoàng Tĩnh Dao… người nổi bật trong trẻ tuổi, mỗi ngày đều cố gắng tu luyện, gần đây ngược lại là không có tính toán ra ngoài lịch lãm, bất quá tiếp theo đi ra ngoài tôi luyện, cũng đã ở trong kế hoạch.  

Mấy năm này, ở trong Phi Linh Môn, cũng xuất hiện không ít người nổi bật, đơn thuần so về trẻ tuổi, hiện tại Phi Linh Môn so với tất cả đại sơn môn, tuyệt đối là vượt trội.  

Cho dù Phi Linh Môn cực kỳ bình tĩnh, nhưng có ít người vẫn có thể cảm giác được khí tức khẩn trương.  

Vũ đường, Ngoại đường gần đây triệu tập rất nhiều lần, Yêu đường cũng đang chuẩn bị, Linh đường vốn là đáp ứng luyện chế đan dược cùng binh khí cho Yêu đường, đều bị áp ra sau, toàn bộ Linh đường đại quy mô luyện chế Yêu linh đan cùng đan dược chữa thương, cái này để cho một ít người khứu giác nhanh nhẹn, đều cảm thấy cái gì đó.  

Ám đường là bận rộn nhất, hai tỷ muội Diệp Phi, Diệp Mỹ càng là thay phiên tự mình trấn thủ Ám đường, tin tức lui tới chồng chất như núi, đặc biệt là những tin tức cần chú ý, càng là tùy thời báo lại.  

Đầu hạ, trên đại địa, có không ít thực vật vô danh làm nổi bật không gian, sáng sớm, tràn ra sương mù nồng đậm, trong không gian thổi đến gió mát, mang theo cảm giác ẩm ướt, trong sơn mạch là lá cây trọng điệp, theo gió chập chờn, hiện ra lục ý dạt dào.  

Sau một lát, ánh mặt trời từ trong cành lá chi chít xuyên suốt xuống, lúc này trong không gian bay ra một tầng sương trắng giống như sương mù, một tia gió nhẹ quanh quẩn ở trong rừng cây, xa xa thỉnh thoảng có tiếng hô của Yêu thú truyền ra.  

Sưu sưu!  

Mười mấy đạo thân ảnh phá không xuất hiện ở trong thâm cốc, một cổ khí tức không kém lập tức phủ xuống, từng đạo thân ảnh hiển lộ, nguyên một đám ánh mắt nghiêm nghị, vừa nhìn liền biết không phải thế hệ bình thường.  

Mà lúc này những người xuất hiện kia, nếu Lục Lâm Thiên ở đây mà nói, sẽ nhận thức không ít, đi đầu là một thanh niên áo bào trắng, cực kỳ quen thuộc a.  

Thanh niên này bận trường bào màu trắng, trắng như tuyết, tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, ngũ quan tựa như điêu khắc, hai mắt như là hồ sâu mọng nước, một cây quạt xếp trong tay tùy thời vuốt vuốt, nam tử tuấn lãng như thế, lại lộ ra một cổ âm nhu, cũng chỉ có Âm Dương Vương Dạ Vị Ương rồi.  

Bên người Dạ Vị Ương, Hàn Ngọc Tôn Giả, Hóa Linh Tôn Giả cũng ở trong đó.  

Mọi người rơi xuống, ánh mắt giống như liệp ưng, trực tiếp nhìn quét ngọn núi phía trước, lúc này trên ngọn núi kia, có một cổ khí tức không ngừng tràn ngập ra, để cho không gian bên này gợn sóng lắc lư.