Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 272: Bất luận sinh tử (1)



– Thật hậu hĩnh, không biết sẽ rơi vào tay ai.  

– Đan dược tứ phẩm có giá trị mười vạn kim tệ!  

– Vũ kỹ hoàng cấp sơ giai mới quý, đó là thứ có kim tệ cũng không mua được.  

Trong đại điện sôi trào, phần thưởng rất phong phú. Đệ tử trẻ tuổi toàn là Vũ Sư, đan dược tứ phẩm, vũ kỹ hoàng cấp sơ giai, binh khí do Linh Giả Linh Tướng luyện chế, mỗi món đều có giá trị lớn.  

– Yên lặng!  

Đới Đường tiếp tục bảo:  

– Hạng hai được một viên đan dược tứ phẩm sơ giai, một quyển vũ kỹ hoàng cấp sơ giai. Hạng ba chỉ được một viên đan dược tứ phẩm sơ giai. Quy tắc không thay đổi, sống chết có số, trừ mang yêu thú cùng chiến đấu ra không hạn chế gì khác.  

Đới Đường dứt lời, đệ tử các sơn môn đã sôi trào sĩ khí, lạnh lùng nhìn nhau, hăng hái hăm hở. Phần thưởng có sức hấp dẫn rất lớn.  

Lục Lâm Thiên kinh ngạc thầm nghĩ:  

– Phong phú thật, thì ra trong đại hội tông môn Quỷ Vũ tông còn có trò này.  

Giá trị đan dược tứ phẩm sơ giai trên mười vạn kim tệ, vũ kỹ hoàng cấp sơ giai càng quý hơn, giá trị khoảng trăm vạn kim tệ. Nhưng dù có trăm vạn kim tệ chưa chắc mua được, vũ kỹ đến hoàng cấp là báu vật trấn tộc của một số gia tộc nhỏ.  

Binh khí do Linh Giả Linh Tướng luyện chế có giá trị khá lớn, dù không bằng vũ kỹ hoàng cấp sơ giai nhưng cũng đáng giá mấy chục gần trăm vạn kim tệ. Ba món cộng lại đứng hạng nhất được hơn hai trăm vạn kim tệ, sức hấp dẫn rất lớn đối với tu vi Vũ Sư.  

Đới Đường nhìn Lục Lâm Thiên, hỏi ý kiến:  

– Lục Lâm Thiên tiểu huynh đệ, Phi Linh Môn chỉ có một mình ngươi, tính theo tuổi thì tuy ngươi là chưởng môn nhưng cũng xem như người trẻ tuổi. Ngươi định tự mình ra trận sao?  

Lục Lâm Thiên sửng sốt:  

– Ta…  

Lục Lâm Thiên nuốt miếng thịt xuống, lau khóe môi:  

– Đới tông chủ, ta không tham gia được không?  

Đới Đường kinh ngạc nói:  

– Không tham gia?  

Đới Đường cười cười:  

– Điều này không được quy định, nếu tiểu huynh đệ không muốn tham gia cũng không sao.  

– Vậy ta…  

Lục Lâm Thiên không có hứng thú với chuyện này, vết thương mới lành tám, chín phần, chưa khỏi hẳn, cộng với trong trường hợp này tốt nhất giấu tài, đừng háo thắng.  

Lục Lâm Thiên chưa kịp nói thì Lữ Tiểu Linh chen ngang:  

– Di phụ!  

Lữ Tiểu Linh cười gian liếc xéo Lục Lâm Thiên, cầm Không gian thú nang của hắn nói:  

– Ta đặc biệt thêm phần thưởng vào cuộc so tài, giá trị bảy, tám trăm vạn kim tệ. Ai đứng nhất ta sẽ thưởng cho người đó.  

Đới Đường ngạc nhiên nói:  

– Đương nhiên là được, Linh nhi có nhã hứng thì không thành vấn đề.  

Đới Đường nhìn đám người trong đại điện, cười nói:  

– Tiểu Linh tiểu thư nói ai đứng nhất hôm nay sẽ được một báu vật có giá trị tám trăm vạn kim tệ.  

– Trời, tám trăm vạn kim tệ, liều luôn!  

– Hôm nay liều mạng!  

Đám người dưới đại điện kinh ngạc qua đi lại hưng phấn lên. Mấy trưởng lão, chưởng môn sơn môn cũng không ngồi yên. Tám trăm vạn kim tệ là số tài sản kếch sù đối với bọn họ.  

Đới Trường Vân nói với Lữ Tiểu Linh:  

– Tiểu Linh tiểu thư, ta nhất định sẽ lấy được hạng nhất!  

Đới Đường hỏi lại Lục Lâm Thiên:  

– Tiểu huynh đệ mới nói gì?  

Vừa rồi Lữ Tiểu Linh ngắt lời Lục Lâm Thiên nên Đới Đường không nghe rõ ràng.  

Lục Lâm Thiên cười nói:  

– Đương nhiên ta sẽ tham gia. Tất cả sơn môn đều góp vui, Phi Linh Môn không thể tụt hậu.  

Lục Lâm Thiên bực tức lườm Lữ Tiểu Linh, nữ nhân này lấy Không gian thú nang của hắn làm phần thưởng. Tiểu Long, Thiên Sí Tuyết Sư đèu nằm trong Không gian thú nang, Lục Lâm Thiên phải giành được hạng nhất, nếu Không gian thú nang rơi vào tay người khác, bị cưỡng ép mở ra thì rắc rối.  

Đới Đường cười nói:  

– Vậy thì tốt, ta cũng muốn được xem thực lực của tiểu huynh đệ.  

Lữ Tiểu Linh cười ranh mãnh:  

– Lục Lâm Thiên, ngươi phải thắng đó.  

Lữ Tiểu Linh huơ Không gian thú nang như đang nói: Lục Lâm Thiên, nếu ngươi không liều mạng thì túi không gian của ngươi sẽ thuộc về người khác.  

Lục Lâm Thiên bực dọc trừng Lữ Tiểu Linh, nữ nhân này thật nghịch ngợm, xem bộ dáng cố ý đẩy hắn lên sân liều mạng, không biết nàng định làm gì.  

Nghe nói Lục Lâm Thiên cũng lên sân, Đới Trường An, Đới Trường Vân hừ mạnh:  

– Hừ!  

Hai người hung tợn lườm Lục Lâm Thiên.  

Đới Đường cười sang sảng:  

– Nếu vậy mọi người cùng ra quảng trường đi, ta thật muốn xem năm nay các môn các phái có bao nhiêu anh hùng thiếu niên?  

Đới Đường đứng dậy nói với trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu:  

– Hai vị trưởng lão cũng đi theo giúp vui?  

– Thịnh huống một năm một lần của Quỷ Vũ tông đương nhiên chúng ta muốn chiêm ngưỡng.  

Hai trưởng lão vốn không hứng thú gì nhưng nghe nói Lục Lâm Thiên đồng ý tham gia thì nổi hứng. Trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu biết tiểu thư lấy túi không gian kia ra làm phần thưởng không phải túi không gian của nàng mà nó thuộc về Lục Lâm Thiên. Hai trưởng lão muốn nhìn xem thực lực của Lục Lâm Thiên thế nào.  

Đoàn người đi ra quảng trường. Lục Lâm Thiên vẫn sóng vai đi bên Lữ Tiểu Linh, chợt cảm giác có luồng khí lạnh tập trung vào người mình, hắn nhướng mí mắt nhìn. Ra là người Cửu Hoa Môn.  

Lục Lâm Thiên thầm than ngắn thở dài:  

– Thật sự có rắc rối đây.  

Cửu Hoa Môn, Đới Trường An, Đới Trường Vân có nhiều địch ý với Lục Lâm Thiên. Người Cửu Hoa Môn hằn học vì vụ Tụ Bảo Môn, Đới Trường An và Đới Trường Vân thì do Lữ Tiểu Linh hồng nhan họa thủy mà ra.  

Trên quảng trường bên ngoài đại điện, vị trí chính giữa về phía sau một chút đã bày ra mấy cái ghế, khoảng mười mấy cái ghế. Đới Đường, Đới Cương Tử, Lữ Tiểu Linh, trưởng lão họ Vương, trưởng lão họ Lưu, mấy trưởng lão Quỷ Vũ tông ngồi. Chưởng môn Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn ngồi một bên, trưởng lão thì chỉ đứng, không có chỗ ngồi.  

Quanh quảng trường đứng hàng ngàn đệ tử Quỷ Vũ tông, ai nấy cực kỳ hưng phấn, bình thường không có náo nhiệt thế này để xem.  

Đỗ Vân Sơn nói với Lục Lâm Thiên:  

– Lục chưởng môn, mời lên sân. Trước kia La Sát Môn mỗi năm không được thành tích gì, hy vọng năm nay Phi Linh Môn sẽ có được thành tích không tệ.  

Đỗ Vân Sơn dẫn Lục Lâm Thiên đến giữa quảng trường.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày hỏi:  

– Đỗ trưởng lão, quy tắc cụ thể của cuộc so tài là gì?  

Không ai cho Lục Lâm Thiên biết quy định so tài đại hội tông môn, đám người Chu Ngọc Hậu chưa đi Quỷ Vũ tông bao giờ nên không biết.  

Đỗ Vân Sơn hướng dẫn:  

– Mặc kệ sinh tử, trừ mang yêu thú ra sân còn lại không bị hạn chế điều gì.  

– Quy tắc thì Lục chưởng môn mới tham gia nên không biết. Cửu Hoa Môn, Thiên Sơn Môn, Thiên Nhất Môn, Vân Sơn Môn và Phi Linh Môn theo quy định đều có thể phái năm đệ tử thế hệ trẻ ra. Quỷ Vũ tông phái mười đệ tử thế hệ trẻ, so tài vòng thứ nhất cuối cùng mười người ở lại.  

– Đợt so tài thứ hai mười người rút thăm so đấu, cuối cùng còn lại năm người. Năm người cuối cùng sẽ do Quỷ Vũ tông bày một trận pháp cỡ nhỏ, người nào xông ra trước tiên là xếp ba hàng đầu.  

Lục Lâm Thiên nhướng mày nói:  

– Còn phải xông trận?