Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2743: Thiên Mộc Thần Thụ



Thiên Mộc Thần Thụ không cho ai đến gần, tử đệ Bắc Cung gia tộc không thể lĩnh ngộ dưới Thiên Mộc Thần Thụ, lâu dài thế này có ảnh hưởng lớn với Bắc Cung gia tộc.  

Bắc Cung Kình Thương nói:  

- Chắc Thiên Mộc Thần Thụ gặp bìn chảnh đột phá.  

Bắc Cung Nhất nói:  

- Tộc trưởng, Thiên Mộc Thần Thụ thông linh đã lâu, nếu lại đột phá thì sẽ đến bước nào?  

Bắc Cung Kình Thương nói:  

- Ta cũng không biết, dù sao trên đời này chưa có ghi chép vật thông linh cuối cùng đột phá sẽ đến bước nào.  

Bắc Cung Kình Thương mắt lóe tia sáng ngoái đầu nhìn chằm chằm Tam trưởng lão sau lưng mình. Tam trưởng lão rất yên lặng, không nói nhiều.  

Bắc Cung Kình Thương lấy làm lạ hỏi:  

- Tam trưởng lão, có tâm sự gì sao?  

Tam trưởng lão sửng sốt, nhìn mọi người xung quanh, trả lời:  

- Bẩm tộc trưởng, ta không sao.  

Bắc Cung Kình Thương nhìn Tam trưởng lão:  

- Tam trưởng lão, Lâm Thiên nhờ ta nói với ngươi là tiền cược hôm trước chỉ vui đùa, Tam trưởng lão đừng để bụng.  

Tam trưởng lão sửng sốt sau đó gật đầu nhỏ giọng nói:  

- Vâng, ta biết rồi.  

Mặt Tam trưởng lão lúc xanh lúc đó, mấy ngày nay lão không bình tĩnh được, trong dầu toàn là việc lõa chạy.  

Trong sóng không gian, Lục Lâm Thiên cảm giác không gian trước mắt khí lưu rít gào dao động, lực lượng kỳ dị kéo hắn vào. Lục Lâm Thiên thầm giật mình, hèn gì hắn không phát hiện thủ đoạn này,thì ra có liên quan đến Mộc Hoàng chi khí của Bắc Cung gia tộc, chỉ người Bắc Cung gia tộc dẫn đường mới vào được.  

Chỉ giây lát khí lưu không gian trước mắt biến mất, sóng không gian chợt lóe giống như trực tiếp xuyên qua không gian bình chướng. Qua bình chướng không gian này Lục Lâm Thiên quét mắt qua, đã xuất hiện trong không gian xa lạ to lớn.  

Trong không gian đập vào mắt là sơn mạch vô tận, dyã núi liên miên, núi sông tụ tập, trời xanh mây trắng. Mây mù lượn lờ trên ngọn núi, xanh biếc kinh người, đầy khắp núi đồi kỳ hoa dị thảo, tựa như tiên cảnh, sức sống kinh người.  

Con ngươi Lục Lâm Thiên co rút:  

- Hơi thở năng lượng thật đậm đặc.  

Vừa vào không gian này, tinh thần Lục Lâm Thiên quan sát liền phát hiện trong không khí có hơi thở năng lượng đậm đặc. Hơi thở năng lượng này so với trong nguyên Bắc Cung gia tộc thì đậm đặc hơn nhiều.  

Hơi thở năng lượng cùng với Lục Lâm Thiên hô hấp chui vào người, làm otàn thân hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Tinh thần cẩn thận quan sát, Lục Lâm Thiên phát hiện không khí trong không gian này có các tia năng lượng nhỏ xíu đang trôi nổi lượn lờ.  

Lục Lâm Thiên thầm giật mình:  

- Đây là...  

Hơi thở năng lượng này không giống Địa Tâm linh mạch, bình thường loại năng lượng không gian này tụ tập ở mảnh đất nhiều ít liên quan Địa Tâm linh mạch, nhưng năng lượng này tuyệt đối không phải năng lượng do Địa Tâm linh mạch đơn giản sinh ra mà liên quan lớn tới năng lượng thuộc tính mộc, khiến Lục Lâm Thiên có cảm giác liên quan Mộc Hoàng chi khí.  

- Năng lượng này có nhiều ích lợi đây!  

Hơi thở năng lượng chui vào người khiến Lục Lâm Thiên cảm giác toàn thân bừng bừng sức sống. Nếu trên người có vết thương thì với khí thể này chắc chắn sẽ nhanh chóng phục hồi lại, nếu lâu dài tẩm trong khí hể này Lục Lâm Thiên có cảm giác hắn sẽ thay da đổi thịt một lần.  

- Đây là hơi thở trên Thiên Mộc Thần Thụ. Lúc trước Bắc Cung gia tộc lão tổ lĩnh ngộ thuộc tính mộc, đại thành thuộc tính mộc có liên quan lớn đến Thiên Mộc Thần Thụ.  

Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên:  

- Mỗi loại thuộc tính đều có đặc tính của mình, bẩm sinh đã có trong thiên địa. Có thể lĩnh ngộ được không, dùng nó co mình không phải xem người đó lĩnh ngộ ra nó không. Thuộc tính mộc của Bắc Cung gia tộc được người bình thường cho rằng kỳ dị xảo quyệt nhưng thật ra đặc tính lớn nhất của thuộc tính mộc không phải như vậy.  

Mắt Lục Lâm Thiên hấp háy. Mỗi loại thuộc tính đều có đặc tính riêng của mình. Trong năm thuộc tính địa, thủy, hỏa, phong, thổ thì thuộc tính thổ dày nặng liên miên, thuộc tính phong cấp tốc nhiều biến, thuộc tính hỏa nóng cháy cuồng bạo. Thuộc tính kim của Lục Lâm Thiên thì sắc bén tiêu sát. Lục Lâm Thiên cảm giác thuộc tính mộc trừ kỳ dị xảo quyệt mà người bình thường phổ biến khẳng định ra còn nhiều đặc tính khác, ví dụ phục hồi. Vũ giả thuộc tính mộc bị thương từ mặt nào đó dễ lành hơn vũ giả thuộc tính khác.  

Lục Lâm Thiên hỏi:  

- Chẳng lẽ là tốc độ phục hồi? Chắc có liên quan?  

- Xem như là vậy.  

Bắc Cung Vô Song gật đầu nói:  

- Nhưng không hoàn toàn. Đặc tính lớn nhất của thuộc tính mộc trừ kỳ dị xảo quyệt ra nói chính xác hơn là sức sống.  

Lục Lâm Thiên thì thào:  

- Sức sống.  

Lục Lâm Thiên cảm giác không gian bốn phía, hơi thở liên kết với thuộc tính mộc trong người hắn, khiến hắn cảm nhận sức sống bừng bừng.  

Bắc Cung Vô Song nói:  

- Đúng vậy! Lĩnh ngộ thuộc tính mộc đến mức độ nhất định là có thể khống chế sự sống không gian để mình nhanh chóng phục hồi, khiến đối thủ hao hết sự sống. Nghe nói lĩnh ngộ thuộc tính mộc tới trình độ nhất định không cần Linh Giả công kích linh hồn, đôi khi đáng sợ còn hơn công kích linh hồn.  

Lục Lâm Thiên gật gù:  

- Hình như đúng vậy.  

Chiến đấu với Đại trưởng lão Bắc Cung Hùng, phút cuối Bắc Cung Hùng thi triển Tử Vực Không Gian vũ kỹ thiên giai có lực công kích như thế. Khống chế sự sống không gian khiến bản thân nhanh chóng phục hồi, sự sống của đối thủ hao hết. Hèn gì trong khoảnh khắc Bắc Cung Hùng lạ lùng khỏe lại, Lục Lâm Thiên nếu không có thuộc tính kim thì sẽ bị nuốt mất sự sống. Cảm giác giống như người thường ở trong không gian phong kín mất dưỡng khí, sự sống không được kéo dài mà hao hết. Lực công kích kỳ dị đáng sợ đó làm người ta không biết làm sao xuống tay chống cự.  

Bắc Cung Vô Song nói:  

- Được rồi, chúng ta đi thôi. Thiên Mộc Thần Thụ còn ở phía trước, muốn có được Mộc Hoàng chi khí trên người Thiên Mộc Thần Thụ thì phải tới Thiên Mộc Thần Thụ mới được.  

Lục Lâm Thiên gật gù:  

- Ừm!  

Hai người nhảy lên không trung như hai luồng sáng biến mất tại chỗ.  

Trong không gian khắp nơi bừng bừng sức sống, với tốc độ của Lục Lâm Thiên, Bắc Cung Vô Song không lâu sau vượt qua sơn mạch bao la. Đập vào mắt là trong không gian phía xa có một bình nguyên to lớn.  

Bắc Cung Vô Song lắc người đáp xuống biên giới bình nguyên:  

- Lâm Thiên, chúng ta đã đến.  

Lục Lâm Thiên đáp xuống theo. Bình nguyên vô cùng bao la, sức sống dào dạt. Cỏ xanh mọc đầy đất, hơi thở năng lượng đậm đặc như thuộc tính mộc đang khuếch tán trong không gian. Hơi thở này đậm hơn bên ngoài nhiều.  

- Đây là...  

Lục Lâm Thiên ngước lên nhìn chằm chằm phía xa. Chín hgiữa bình nguyên có một vật khổng lồ, to như ngọn núi, hình dạng giống cây dù, thế tựa thông thiên, toàn một màu xanh biếc, giống cây cột chống rời nối thiên địa. Không biết nó lớn bao nhiêu, che lấp hoàn toàn không gian đằng trước.  

Vật to lớn đứng hẳng trên bình nguyên, bốn phía là bình nguyên to lớn vô bờ. Xung quanh trống rỗng không tiếng động như tĩnh lặng vạn năm, năng lượng nguyên không gian là từ thứ đó khuếch tán vô cùng tận.  

Hơi thở khiến Lục Lâm Thiên cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái rồi lại bị ức chế, khiến hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé.