Quần áo bị thiêu hủy trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều kinh biến, lập tức quay đầu nhìn qua chỗ chân khí dao động vừa rồi.
Xuy!
Cơ hồ lúc này một đạo xích hồng sắc lưu quang xuyên thủng không gian thời gian, một thanh ảnh đột nhiên bay thẳng về hướng lễ đài.
- Là Lục Lâm Thiên!
Động tĩnh thình lình xảy ra làm các siêu cấp cường giả đều giật mình, phát hiện là Lục Lâm Thiên, từng đôi mắt cùng khí tức đều tập trung lên người hắn.
- Ta phản đối!
Hết thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi, khi thân ảnh Lục Lâm Thiên rơi xuống lễ đài, một tiếng quát vang vọng cả không trung.
Thanh âm vừa truyền ra, thân hình Lam Linh run lên, nàng không cần nhìn cũng biết là ai.
Trong Thiên Địa minh, Thao Ưng cùng Liệt Thổ lập tức khôi phục thần trí, không ngờ Lục Lâm Thiên tới quấy rối, không hề đem Vạn Thú tông cùng Hóa Vũ tông đặt vào trong mắt.
- Lục Lâm Thiên, ngươi muốn làm gì, lui xuống cho ta!
Thân hình Liệt Thổ bật khỏi ghế nháy mắt xuất hiện giữa không trung, chân giẫm hư không, hoàng bào run lên, một đạo chưởng ấn quét ngang, không gian run lên, không gian vặn vẹo nháy mắt liền bị chấn nát lộ ra một mảnh tối đen.
- Hừ!
Nhìn thấy có người ra tay với Lục Lâm Thiên, sắc mặt Lục Tâm Đồng cùng Dương Quá trầm xuống, đang định lao ra.
- Tâm Đồng, đây là việc tư của Lâm Thiên, nhất định phải tự huynh ấy giải quyết, chúng ta không cần hỗ trợ!
Bắc Cung Vô Song phất tay, một cỗ kình khí vô hình ngăn cản hai người.
Dương Quá cùng Lục Tâm Đồng nghe vậy nghi hoặc ngồi xuống.
- Thật mạnh!
Cường giả Đế Đạo minh cảm giác được chân khí của Bắc Cung Vô Song đều chợt run lên, trong lòng đều bị ảnh hưởng.
Chưởng ấn cuốn tới, vỡ áp xuống lễ đài, kình phong áp bách làm không gian run rẩy, nhưng không thể lay động Lục Lâm Thiên mảy may.
- Cút xuống cho ta!
Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, trường bào run lên, một đạo quyền ấn thổi quét bay ra, không lùi mà tiến tới, trong tích tắc va chạm vào chưởng ấn, hung hăng đón lấy một chưởng kia.
Oanh!
Hai cỗ năng lượng chạm vào nhau, không gian khựng lại, kình phong khủng bố bộc phát, khe không gian lập tức xé mở.
Phốc!
Thanh âm cũng không lớn, chỉ nghe tiếng một tiếng hừ vang lên, Liệt Thổ phun ra máu tươi, thân hình lảo đảo đánh bay ra ngoài.
Đặng đặng!
Liệt Thổ dùng hết thủ đoạn mới ổn định được thân hình giữa không trung, rơi xuống quảng trường thối lui mấy bước, giẫm nát không ít phiến đá, sắc mặt tái nhợt, cả cánh tay đau đớn, ánh mắt kinh hãi, hắn không ngờ Lục Lâm Thiên chỉ tùy ý đánh ra một chưởng đã có thể đánh hắn bị thương, điều này làm hắn không cách nào tin tưởng.
- Hôm nay bản tôn không muốn gϊếŧ người, đều nghe kỹ cho ta, ai đi lên muốn chết, ta sẽ thành toàn hắn!
Lục Lâm Thiên liếc qua Liệt Thổ còn đang kinh hãi, thanh âm bá đạo vang vọng trời cao.
- Thực lực Lục Lâm Thiên đã khủng bố như vậy sao?
Lúc này dù là Thiên Địa minh hay Đế Đạo minh đều kinh hãi, mà ánh mắt người Thiên Địa minh nháy mắt biến thành cực kỳ ngưng trọng.
- Là Linh Vũ chiến tôn Lục Lâm Thiên!
- Nhìn điệu bộ này hắn muốn tới quấy rối sao!
Lục Lâm Thiên không quản người khác, cũng không để ý tới Duẫn Ngạc, trực tiếp đi tới trước người Lam Linh, nói:
- Ta tới còn chưa muộn đi!
Hồng Vân liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên, lập tức lui ra xa.
Thân ảnh xinh đẹp run rẩy, thoáng chốc khăn voan bị nhấc lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trong mắt mọi người, ánh mắt Lam Linh run rẩy nhìn thanh ảnh trước mặt, điều này thật sự làm cho nàng ngoài ý muốn, nàng không ngờ hắn sẽ vì nàng mà tới.
- Vì sao huynh lại tới?
Lam Linh kích động run rẩy hỏi.
- Bởi vì nàng là nữ nhân của ta, ta tới mang nàng đi!
Lục Lâm Thiên nhìn chằm chằm Lam Linh, lời nói truyền ra, mang theo cỗ bá đạo, nếu hắn đã tới đây tuyệt đối phải dẫn đi nữ nhân của mình.
Lam Linh nhìn chằm chằm Lục Lâm Thiên, thân thể run lên, đôi mắt biến thành ướŧ áŧ.
- Đây là có chuyện gì?
- Tựa hồ quan hệ giữa Lam Linh cùng Lục Lâm Thiên không tầm thường!
Nghe lời nói của hai người, ánh mắt toàn bộ những người trên quảng trường đều nghi hoặc, thậm chí Dương Quá cùng Lục Tâm Đồng cũng kinh ngạc.
Ánh mắt nam tử gầy gò đừng bên cạnh Lăng Thanh Tuyệt khẽ chớp động, mà Dạ Vị Ương, Đạm Thai Tuyết Vi cùng Nguyên Nhược Lan càng dao động nhiều hơn.
- Muội rất muốn đi cùng huynh, nhưng mà…
Ánh mắt Lam Linh lóe sáng, nhưng nàng lại có băn khoăn của mình, chợt đảo qua người của Thiên Địa minh, nói:
- Huynh đi đi, huynh đã chịu tới đây, muội đã thỏa mãn!
Trong lòng nàng như đang rỉ máu, nàng rất muốn đi theo hắn, nhưng nàng đi không được, nàng không muốn vì mình lại mang tới phiền toái cực lớn cho hắn, bởi vì phiền phức của hắn đã quá nhiều.
Lục Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn thân ảnh người của Thiên Địa minh, lại nhìn Lam Linh, vươn tay phải, nói:
- Đi với ta, hết thảy đều sẽ tốt, ta mang nàng đi, ai dám ngăn cản ta, ta gϊếŧ người đó!
Nhìn bàn tay Lục Lâm Thiên, ánh mắt Lam Linh run rẩy lên, thật sự rất muốn bước về phía trước, nàng chỉ muốn lao vào lòng hắn, cả đời này nàng chưa từng có khát vọng lớn như vậy bao giờ.
- Chẳng lẽ nàng còn cam nguyện làm một quân cờ sao, đi với ta, sau này sẽ không ai làm gì được nàng, nàng cũng không cần tiếp tục làm quân cờ!
Lục Lâm Thiên nói.
- Chẳng lẽ huynh còn không cảm thấy phiền toái của huynh đã quá nhiều rồi sao?
Lam Linh nói:
- Huynh mang theo muội, Vạn Thú tông cùng Hóa Vũ tông đều không bỏ qua cho huynh, huynh sẽ càng tăng thêm phiền toái!
- Nàng là nữ nhân của ta, vậy là đủ rồi!
Lục Lâm Thiên nhìn thẳng Lam Linh nói.
Lam Linh nhìn ánh mắt của hắn, toàn thân run rẩy, nắm lấy tay hắn, nói:
- Muội đi cùng huynh, hậu quả dù lớn thế nào, muội cũng nguyện ý gánh vác!
Dứt lời nước mắt liền tràn mi, bước chân nàng nhẹ nhàng giẫm lên một mảnh cánh hoa, không còn cách nào khắc chế chính mình, thân thể mềm mại lao vào lòng Lục Lâm Thiên.
- Có hậu quả gì, còn có ta cùng nàng gánh vác!
Lục Lâm Thiên giang tay ôm chặt nàng vào lòng.
- Đây rốt cục xảy ra chuyện gì, có ai có thể nói cho ta biết!
Người của Đế Đạo minh đều kinh ngạc, cả quảng trường nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh.
Bắc Cung Vô Song nhìn lên lễ đài, trong mắt lộ ra ý cười.
Ánh mắt người Vạn Thú tông cùng Hóa Vũ tông biến đổi, hôm nay là ngày đại hôn, không ai ngờ lại xảy ra khúc nhạc đệm như thế, nhưng nhạc đệm này làm cho họ mất hết mặt mũi.
Liệt Thổ bị đẩy lui ra xa, nhưng không dám tùy tiện tiếp tục tiến lên đối phó Lục Lâm Thiên, thực lực tiểu tử kia thật quá mạnh mẽ, lúc này hắn mới biết lời đồn đãi không giả, tiểu tử kia tuyệt đối là khó đối phó.
- Lam Linh, ngươi muốn làm gì!
Duẫn Ngạc phục hồi lại tinh thần, nhìn cảnh tượng trước mắt chợt hét lớn, hiện tại đầu óc hắn có chút hôn mê, hắn không biết là chuyện gì xảy ra.
Nghe tiếng quát của Duẫn Ngạc, Lam Linh đứng thẳng dậy, đột nhiên quỳ sụp xuống.
- Sư phụ, đệ tử bất hiếu, chỉ sợ hôm nay làm cho sư phụ thất vọng rồi!