Trong Phi linh môn, trên con đường bằng đá ở quảng trường, ánh trăng chiếu xuống, Huyền Doanh khẽ ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên không trung, ánh mắt mơ màng nói:
- Lục chưởng môn, chưởng môn có muốn biết vì sao trong tộc khi trước lại phản đối Tiểu Long như vậy, mà gia gia của ta lúc đó cũng không nói thêm gì hay không?
- Nếu như công chúa muốn nói thì ta sẽ rửa tai lắng nghe.
Lục Lâm Thiên chắp tay đứng, chậm rãi nói.
Huyền Doanh nhẹ nhàng bước về phía trước, đôi môi son khẽ mở, nói:
- Ước chừng hơn năm ngàn năm trước trong Huyền Vũ Hoàng tộc ta có một thanh niên trẻ tuổi bất phàm. Yêu Hoàng khí cực cao, về sau lại yêu một nữ tử ngoại tộc, lại bị trong tộc biết được cho nên bị cảnh cáo nghiêm khắc. Muốn hắn cùng với nữ tử ngoại tộc kia đoạn tuyệt quan hệ.
Lục Lâm Thiên không nói chen vào, những Hoàng tộc này vì giữ gìn Hoàng khí từ huyết mạch cho nên dường như đều làm như vậy, cũng có thể hiểu được.
Huyền Doanh gật đầu, vẻ mặt hơi biến hóa, tiếp tục nói:
- Về sau người trẻ tuổi này không những không vì cảnh cáo của trong tộc mà dừng lại, ngược lại còn vì tình mà khổ sở, cho nên mới ở cùng với nữ tử ngoại tộc này một chỗ. Về sau trong tộc thật sự không có cách nào, suy nghĩ vì tộc cho nên mới nhốt người trẻ tuổi này năm trăm năm ở trong tộc. Mặc kệ như thế nào cũng không thả hắn ra. Năm trăm năm sau khi thanh niên này khôi phục tự do chuyện thứ nhất hắn làm chính là đi tìm nữ tử ngoại tộc kia.
Dứt lời, Huyền Doanh nhìn qua Lục Lâm Thiên, nói:
- Lục chưởng môn, tình cảm thực sự có ma lực lớn như vậy sao?
- Thế gian có rất nhiều chuyện khó mà nói rõ được. Chữ tình thì càng không thể nói rõ, ai có thể nói rõ được một chữ tình cơ chứ?
Lục Lâm Thiên nói.
Huyền Doanh nhìn Lục Lâm Thiên một lát rồi quay đầu đi giống như hiểu thứ gì đó, nàng tiếp tục nói:
- Trước lúc thanh niên trong tộc đi tìm nữ tử kia, lúc này hắn mới biết được trước đó nữ tử này cũng đi tìm hắn. Tìm tới bên ngoài Huyền Vũ Hoàng tộc lại bị người của Huyền Vũ Hoàng tộc ngăn cản bên ngoài. Lại còn nói cho nữ tử này hãy quên người thanh niên trong tộc kia đi. Không cho phép nàng quấy rầy hắn. Không ngờ nữ tử này si tình, ở bên ngoài Huyền Vũ Hoàng tộc tự tử.
- Hay cho một nữ tử si tình, Thú tộc cũng có nữ tử si tình như vậy sao?
Huyền Doanh khẽ thở dài, thân thể mềm mại uyển chuyển bước về phía trước, nàng nói nhỏ:
- Sau khi thanh niên trong tộc kia biết được chuyện này lập tức đi tới nơi nữ tử kia tự tử rồi cũng tự vẫn.
- Hay cho một đôi nam nữ hữu tình.
Lục Lâm Thiên thở dài.
- Mà thanh niên kia chính là đệ đệ của Đại trưởng lão Huyền Phạt. Người lúc trước cầm đầu phản đối việc này chính là tiền bối trong tộc ta. Cũng chính là Tổ gia gia của ta. Huyền Vũ Hoàng tộc ta có hai chi mạch, một chi là do gia gia ta dẫn đầu. Một mạch khác là do Đại trưởng lão Huyền Phạt và những trưởng bối khác trong tộc dẫn đầu. Bởi vì đệ đệ của Đại trưởng lão Huyền Phạt chết cho nên những năm này ở trong Huyền Vũ Hoàng tộc ta đã có sự ngăn cách giữa hai chi mạch. Về sau Nhị hoàng thúc cùng với đại công chúa của Thanh Long Hoàng tộc làm ra chuyện như vậy. Bởi vì quy củ trong tộc không đồng nhất, ý kiến cũng vậy, cho nên...
Huyền Doanh nói tới đó, nhìn qua Lục Lâm Thiên lại nói:
- Ta sẽ nói thái độ trong tộc đối với Tiểu Long cho Lục chưởng môn nghe. Lúc trước gia gia cùng với phụ thân ta tại sao không muốn giữ lại Tiểu Long, là bởi không muốn hai mạch lại có mâu thuẫn ngày càng lớn. Cuối cùng ảnh hưởng tới toàn bộ căn cơ của Huyền Vũ Hoàng tộc cho nên mới không thể không làm như vậy.
- Ta nghĩ ta đã hiểu một ít, thế nhưng việc này vẫn phải nhìn vào Tiểu Long.
Lục Lâm Thiên nói.
Huyền Doanh nói.
- Nói với Lục chưởng môn những lời này là cũng không có ý khác. Ta chỉ hy vọng khi Lục chưởng môn có thời gian thì có thể khuyên nhủ Tiểu Long một chút. Ta nghĩ hiện tại cũng chỉ có Lục chưởng môn có thể khuyên được Tiểu Long mà thôi.
- Được, nếu như có thể giúp được Huyền Vũ Hoàng tộc mà nói ta sẽ cố hết sức. Về phần kết quả như thế nào ta cũng không dám cam đoan.
Lục Lâm Thiên gật đầu, tính tình của Tiểu Long Lục Lâm Thiên cũng hiểu, sợ rằng ai cũng khó nói lọt vào tai nó được.
- Vậy thì phải đa tạ Lục chưởng môn trước.
Huyền Doanh nói.
Gió đêm se lạnh, Lục Lâm Thiên đưa Huyền Doanh về đình viện, thân ảnh lập tức lóe lên rồi đi tới một ngọn núi.
Trên ngọn núi này có một đạo thân ảnh xinh đẹp đang đứng, y phục trắng như tuyết, ánh trăng chiếu xuống, thân thể mềm mại, xinh đẹp, linh lung hiện lên trước mắt khiến cho tim người ta đập thình thịch. Đôi môi đỏ mọng mím lại, vô cùng yêu mị động lòng người.
- Quả là một câu chuyện thê lương.
Bạch Linh quay đầu lại, ánh mắt trong suốt giống như hai giọt nước nhìn về phía Lục Lâm Thiên, vẻ yêu mị và uy nghiêm hội tụ lại mộ chỗ, đẹp tới mức khiến cho người ta hô hấp khó thông thuận.
- Làm sao nàng lại tới đây?
Nhìn nữ tử trước mắt, Lục Lâm Thiên mỉm cười, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.
- Nếu như ta không tới thì đã không thể nghe được câu chuyện động lòng người kia rồi. Có phải ta đã làm mất nhã hứng dạo đêm khuya của ngươi và Nhị công chúa của Huyền Vũ Hoàng tộc hay không?
Bạch Linh nhìn Lục Lâm Thiên, ngũ quan tinh xảo, tuyệt mỹ, trên khuôn mặt có một cỗ khí tức yêu mị như có như không.
Lục Lâm Thiên sững sờ, trong lời nói này dường như còn có mùi chua chua, hắn khẽ mỉm cười nói:
- Chúng ta đang nói tới chuyện của Tiểu Long, nàng đừng nghĩ nhiều.
- Ta không nghĩ gì cả, nếu như Vô Song và Cảnh Văn biết ngươi lúc này còn đi dạo với Nhị công chúa Huyền Vũ Hoàng tộc thì không biết sẽ nghĩ sao.
Bạch Linh nói.
Lục Lâm Thiên cười khổ nói:
- Làm sao nàng lại tới Cổ Vực, Tử Hiên lão tổ vẫn tốt chứ?
- Lão tổ vẫn còn tốt, ta tới đây xem xét một chút. Không ngờ vừa tới Cổ Vực thì gặp Tiểu Long.
- Về sau phải cẩn thận một ít lời nói, xem ra ngươi cũng gây không ít chuyện. Thiên Địa minh không ngờ lại huy động mười hai Chuẩn Đế tới gϊếŧ ngươi.
Lục Lâm Thiên nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn cũng không gây chuyện, thế nhưng lần này cũng không tránh khỏi phải gây chuyện.
Một đêm trôi qua, sáng sớm, sắc trời vừa sáng, một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo cảm giác mát mẻ.
Trong đại điện của Phi Linh môn, từ sáng sớm đệ tử hạch tâm cùng với hộ pháp, trưởng lão, cung phụng, tôn sứ, đường chủ, chỉ cần ở trong môn phải gấp rút trở về rồi đi tới đại điện.
- Xảy ra chuyện gì, tại sao cơ hồ tất cả trưởng lão, hộ pháp đều có sắc mặt như vậy? Giống như là muốn gϊếŧ người vậy.