Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2882: Phát hiện kinh người 1



Mộ Dung Lan Lan toàn lực lưu lại, lúc này không gian dưới đạo trảo ấn kia cứng lại khiến cho nàng toàn lực dãy dụa cũng không thể làm được, không có cách nào giãy giụa. Linh Tôn lục trọng so với nàng hiện tại mạnh hơn quá nhiều, nàng bất lực.  

- Sư muội.  

Đám người Kính Hoa, Thủ Nguyệt hét lớn, thế nhưng lúc này bọn họ ốc cũng không mang nổi mình ốc. Căn bản không có cách nào tương trợ, cũng không có thực lực cứu. Linh Tôn lục trọng kia đã có sát ý, đạo trảo ấn kia dường như các nàng có thể nhìn thấy thân thể Mộ Dung Lan Lan hóa thành mảnh vỡ.  

Lão giả áo đen âm trầm cười lạnh, dưới một trảo này dường như hắn đã nhìn thấy Mộ Dung Lan Lan chết không có chỗ chôn. Một mình đυ.ng phải mấy người của Thiên Vân đảo đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua. Hiện tại ở trong Hư Không Bí Cảnh cũng đã âm thầm trở thành chiến trường của Thiên Địa minh và Đế Đạo minh. Nếu như một mình gặp phải đối thủ, vậy thì không cần phải khách khí.  

Sưu.  

Trong sát na một đạo thân ảnh màu xanh lập tức xuất hiện trước người Mộ Dung Lan Lan, bàn tay rơi vào trên bờ vai tràn ngập lông vũ của Mộ Dung Lan Lan, dễ dàng lôi nàng ra khỏi phạm vi của trảo ấn.  

Phanh.  

Trảo ấn của lão giả áo đen đánh xuống, không gian bị đánh nát, hiện ra một vết nứt đen kịt lóe lên rồi biến mất, chỉ là thân ảnh của Mộ Dung Lan Lan cũng biến mất trong đó.  

- Là ngươi?  

Ánh mắt Mộ Dung Lan Lan nhìn chăm chú lên thân ảnh mặc áo xanh này, toàn thân run lên, người trong nháy mắt xuất hiện này không ngờ lại là hắn.  

- Là Lục minh chủ tới.  

Đám người Kính Hoa, Thủy Nguyệt đang chiến đấu vốn tưởng rằng Mộ Dung Lan Lan dữ nhiều lành ít, trong giây lát nhìn thấy thân ảnh Lục Lâm Thiên, cả đám kích động không thôi. Trong lòng tuôn ra cảm giác sợ hãi cùng vui mừng. Linh lực chân khí phô thiên cái địa tuôn ra, hung hăng va chạm với công kích của đối thủ.  

- Là Lục Lâm Thiên, chạy mau.  

Lão giả áo đen nhìn thấy có người cứu đi Mộ Dung Lan Lan đang muốn gầm lên thì đột nhiên nhìn thấy thân ảnh màu xanh kia chính là Lục Lâm Thiên, khuôn mặt già nua lập tức trắng bệch, miệng hét lớn một tiếng, thân ảnh nhanh chóng chạy trốn.  

- Lục Lâm Thiên đến, chạy mau.  

Nghe thấy ba chữ Lục Lâm Thiên, người của Địa Linh tông đâu còn dám động thủ, cả đám giống như chuột thấy mèo lập tức chạy trốn.  

- Đi chết đi.  

Khóe miệng Lục Lâm Thiên nở nụ cười lạnh lẽo, dứt lời, một cỗ quang mang phô thiên cái địa tuôn ra. Cả không gian đột nhiên cứng lại, sáu đạo thân ảnh người Địa Linh tôn lập tức giống như bị cấm chế trong không gian.  

Ầm ầm ầm.  

Sáu đạo thanh âm trầm thấp bạo liệt vang vọng, sáu đạo thân ảnh này hóa thành huyết vụ rơi xuống mặt đất, không có một chút lực kháng cực nào, hồn anh cũng không thể chạy thoát.  

- Là Lục Lâm Thiên đến, đi mau, đừng có ở lại tìm phiền phức.  

Mấy tán tu xa xa nhìn thấy cảnh này, sáu người có tu vi Tôn cấp chỉ một cái giơ tay đã bị đánh chết, đâu còn dám lưu lại xem náo nhiệt, tránh chọc phải Lục Lâm Thiên kia thì không hay. Cả đám lập tức rời khỏi.  

Sưu.  

Giữa không trung, sáu cái nhẫn trữ vật xuất hiện trong tay Lục Lâm Thiên. Lúc này Lục Lâm Thiên mới quay đầu lại nhìn Mộ Dung Lan Lan sau lưng nói:  

- Mộ Dung đảo chủ, ngươi không sao chứ.  

- Không có việc gì.  

Mộ Dung Lan Lan đã thu hồi Linh hoàng khải giáp, nhìn thân ảnh màu xanh trước mắt, trong lòng lúc này giống như có sóng to gió lớn. Đối với đạo thân ảnh trước mắt này cảm giác trong lòng nàng đã biến hóa rất nhiều so với khi trước.  

- Đa tạ Lục minh chủ cứu giúp.  

Hai người Kính Hoa, Thủy Nguyệt còn có hai người còn lại của Thiên Vân đảo kích động tiến đến. Đối với Lục Lâm Thiên ôm quyền nói lời cảm kích không thôi.  

- Tiện tay mà thôi, không cần phải cảm ơn ta.  

Lục Lâm Thiên nói xong, đem Diễn Linh thánh quả trong một cái nhẫn trữ vật ra đưa cho Mộ Dung Lan Lan, nói:  

- Cái này chính là do Thiên Vân đảo nhìn thấy trước, vật quy nguyên chủ.  

- Đám người kia là do ngươi gϊếŧ, tự nhiên là của ngươi.  

Ánh mắt Mộ Dung Lan Lan biến ảo, ánh mắt long lanh, trong lòng có cảm giác khó mà diễn tả bằng lời.  

- Cầm đi.  

Lục Lâm Thiên nhét Diễn Linh thiên quả vào trong tay Mộ Dung Lan Lan, nhìn đôi mắt Mộ Dung Lan Lan, lúc này Lục Lâm Thiên có cảm giác trong lòng chấn động, cảm giác này cũng khiến cho Lục Lâm Thiên cực kỳ nghi hoặc.  

- Vậy thì đa tạ.  

Mộ Dung Lan Lan cũng không cự tuyệt nữa.  

- Thiên Vân đảo các ngươi có lẽ không chỉ có mấy người đi vào thế này thôi đó chứ?  

Lục Lâm Thiên nhìn qua năm người. Dựa vào thực lực của Thiên Vân đảo, lần này Hư Không Bí Cảnh mở ra, một ít cường giả ẩn mình trong Thiên Vân đảo sợ rằng cũng xuất thế không ít. Có lẽ không chỉ có mấy người như vậy mới đúng.  

- Những cường giả khác trong đảo có lẽ ở phía trước không xa, chúng ta vừa mới tìm kiếm vùng núi này cho nên mới ở đây.  

Kính Hoa nói.  

Lục Lâm Thiên nghe vậy nói với mọi người:  

- Chư vị, mật cảnh này rất nguy hiểm, các ngươi nhanh chóng đi tụ hợp cùng với cường giả khác trong Thiên Vân đảo đi. Như vậy cũng an toàn hơn một chút.  

- Lục minh chủ nói đúng. Chúng ta cũng định đi về phía trước tụ họp với cường giả trong đảo.  

Thủy Nguyệt nói, thân ảnh mềm mại giống như thiếu nữ, đường cong thướt tha động lòng người.  

- Kính Vân hiện tại như thế nào?  

Mộ Dung Lan Lan nhìn Lục Lâm Thiên, đột nhiên hỏi Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên sững sờ, cảm thấy ngoài ý muốn, nói:  

- Mộ Dung đảo chủ cũng biết Kính Vân sao?  

Mộ Dung Lan Lan lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vừa rồi chính bản thân nàng ta cũng không biết tại sao mình lại hỏi ra chuyện này.  

- Lục minh chủ, tiểu tử Kinh Vân kia chúng ta đều biết, gần đây đã lâu không gặp qua tiểu tử này a.  

Kính Hoa, Thủy Nguyệt đi tới bên cạnh Mộ Dung Lan Lan, mặt không đổi sắc nói với Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, không ít người của Thiên Vân đảo cũng đã gặp mặt Lục Kinh Vân, có lẽ Mộ Dung Lan Lan cũng đã gặp a. Tiểu tử kia quả thực khiến cho người gặp người thương, hắn mỉm cười trả lời:  

- Kinh Vân ở trong Phi Linh môn cũng không tệ lắm, tu luyện cực kỳ khắc khổ.  

- Đứa nhỏ này quả thực khiến cho người ta yêu thương, hôm nào ta sẽ tới Phi Linh môn thăm nó.  

Thủ Nguyệt nói, sau đó lại kéo tay Mộ Dung Lan Lan nói:  

- Sư muội, chúng ta đi thôi.  

- Được.  

Mộ Dung Lan Lan nhìn qua Lục Lâm Thiên, mí mắt cụp xuống, trong mắt hiện lên một tia tinh mang khó thấy, che giấu sự bất đắc dĩ trong lòng.  

Hai lão giả Thiên Vân đảo lần nữa nói lời cảm tạ với Lục Lâm Thiên, lúc này năm người mới thả người rời đi.  

Nhìn đám người Thiên Vân đảo biến mất tại chỗ, ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn bóng lưng Mộ Dung Lan Lan, ánh mắt không ngừng biến ảo, lúc này hắn mới quay đầu lại. Thân ảnh lóe lên, đi tới vách núi dựng đứng trước mặt.  

Vừa rồi Linh Tôn của Địa Linh tông kia hái Diễn Linh thiên quả ở nơi này. Dây mây màu trắng đã bắt đầu héo rũ. Dọc theo vách núi đá dẫn tới bên trong vách núi, giống như dây mây này từ bên trong lòng ngọn núi kéo dài ra bên ngoài vậy.