Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2911: Nhe răng nhếch mệnh



- Không phải ngươi cũng tới sao?  

Lục Lâm Thiên nhìn khuôn mặt tuấn lãng khiến cho nữ tử trong thiên hạ động lòng của Lam Thập Tam khẽ mỉm cười nói. Trong tâm thần dò xét của hắn, hắn phát hiện ra Lam Thập Tam cùng với Lăng Thanh Tuyệt, Lăng Thanh Tuyền, Tử Yên đều có tinh tiến. Tu vi dường như so với trước đây mạnh hơn không ít. Cũng không biết có phải đạt được chỗ tốt trong Hư Không Bí Cảnh này hay không.  

- Lục Lâm Thiên.  

Nhìn thấy Lục Lâm Thiên, Lăng Thanh Tuyệt biến sắc, ngược lại Lăng Thanh Tuyền không biết vô tình hay cố ý, mà căn bản không nhìn Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên nhìn qua Lăng Thanh Tuyền, trong lòng vẫn có lời muốn hỏi Lăng Thanh Tuyền. Thế nhưng lúc này lại không phải lúc, từ lần trước sau khi biết được tin từ trong miệng Lăng Thanh Tuyền Lục Lâm Thiên vẫn đang suy nghĩ, nếu như Lăng Thanh Tuyền thực sự sinh con cho hắn, thì đứa bé đã được sáu bảy tuổi rồi.  

- Xem ra hai tấm địa đồ còn lại ở trong tay Thiên Địa các và Linh Vũ giới.  

Thân ảnh Hiên Viên Triệt lóe lên, đi tới bên cạnh mọi người nói:  

- Tất cả đã có mặt mọi người cũng không cần che giấu. Người có thể tới đây trên người đều có địa đồ. Hội tụ mười ba tấm địa đồ là có thể biết rõ chuyện chúng ta muốn biết. Tất cả lấy ra đi.  

Hiên Viên Triệt nói xong, địa đồ đã xuất hiện trong tay. Ánh mắt chăm chú nhìn vào mọi người.  

Tất cả các đại Hoàng tộc lúc này đều móc ra địa đồ, thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng không sốt ruột. Thiên Địa các và Linh Vũ giới còn chưa sốt ruột, ngược lại còn nhìn nhau.  

- Chư vị, chẳng lẽ chư vị không muốn biết sau lưng nó ẩn giấu bí mật gì sao?  

Nhìn thấy đám người Lục Lâm Thiên không nóng vội, ánh mắt Hiên Viên Triệt thoáng biến hóa, nói:  

- Các ngươi có địa đồ, nếu như trong này có thu hoạch Hiên Viên Hoàng tộc ta đồng ý phân thành mười ba phần. Đến lúc đó người có địa đồ đều đạt được một phần.  

- Hiên Viên gia tộc đồng ý, không biết các gia tộc khác thì sao?  

Lăng Thanh Tuyệt nhìn mọi người, dường như đối với lai lịch của tấm địa đồ này cũng đã biết.  

- Hiên Viên thế chất, cho bọn họ ba phần hơi nhiều a. Bọn họ dựa vào cái gì mà đòi phân chia với Hoàng tộc chúng ta.  

Thác Bạt Đỉnh nhìn Linh Vũ giới và đám người Lục Lâm Thiên, Thánh Linh giáo, ánh mắt nhìn về phía người của Thiên Địa các lại cực kỳ khách khí.  

- Nói đúng, ta đối với địa đồ đột nhiên cảm thấy không có hứng thú. Các ngươi chậm rãi phân chia đi.  

Lục Lâm Thiên nhìn Thác Bạt Đỉnh khẽ cười nhạt một tiếng, chậm rãi lui về phia sau, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.  

- Chuyện này...  

Nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt tất cả mọi người biến hóa, đặc biệt là Thác Bạt Đỉnh không biết dấu mặt vào đâu. Lục Lâm Thiên không có hứng thú, địa đồ vẫn còn trong tay Lục Lâm Thiên, chỉ có hội tụ mười ba tấm địa đồ thì mới có thể biết được bí mật ẩn dấu sau tấm địa đồ. Không có địa đồ, bọn họ thương lượng như thế nào cũng không có tác dụng.  

- Lục Lâm Thiên nếu như ngươi không cảm thấy hứng thú thì đem địa đồ giao ra đây.  

Thác Bạt Đỉnh run run, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói.  

- Dựa vào cái gì?  

Hai con mắt khép hờ của Lục Lâm Thiên lập tức mở ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào trên người Thác Bạt Đỉnh.  

Ánh mắt lạnh nhạt của Lục Lâm Thiên nhìn vào khiến cho toàn thân Thác Bạt Đỉnh run lên, hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Lục Lâm Thiên. Thế nhưng đường đường là Hoàng tộc, Lục Lâm Thiên cũng không dám làm càn. Huống chi tất cả mọi người chung quanh đều muốn biết bí mật sau lưng địa đồ. Coi như là cùng chung mục đích cho nên khiến cho dũng khí của hắn lớn hơn một chút. Hít sâu một hơi, cố nén sự cố kỵ với Lục Lâm Thiên, nói:  

- Lục Lâm Thiên, chẳng nhẽ ngươi cho rằng một mình ngươi có thể chống lại tất cả chúng ta hay sao?  

- Ha ha...  

Lục Lâm Thiên cười ha hả, ánh mắt nhìn qua mọi người, tức thì nói:  

- Ta cũng muốn biết ngày hôm nay nếu như ta không giao ra địa đồ thì sẽ có bao nhiêu người muốn đối phó với ta.  

- Ai dám động tới lão đại của ta, ta sẽ nghiền nát kẻ đó thành tro bụi.  

Trường bào màu vàng trên người Tiểu Long tung bay, nhìn đám người chung quanh nói.  

Hổ Lỗ và Hổ Tu của Bạch Hổ Hoàng tộc nhíu mày, cũng không có nói gì.  

Trong Lục đại Nhân Hoàng tộc, Bắc Cung Vô Song và Độc Cô Cảnh Văn chậm rãi đi tới bên người Lục Lâm Thiên, đã nói rõ lập trường của mình.  

- Thiên Địa các chúng ta ân oán gì đều không tham dự.  

Tử Yên đang muốn nói gì đó, Tử Đồng trưởng lão đã lên tiếng, đồng thời ý bảo người của Thiên Địa các lui về phía sau một chút.  

Lăng Thanh Tuyệt và Lăng Thanh Tuyền của Linh Vũ giới cũng không có biểu hiện gì có vẻ như đối phó với Lục Lâm Thiên. Bọn họ không có nắm chắc, huống chi nếu như lúc này có Hoàng tộc muốn đối phó với Lục Lâm Thiên, bọn họ còn mừng rỡ xem náo nhiệt.  

Công Tôn gia tộc cùng với Thái Công gia tộc lúc này cũng có ý định xem náo nhiệt. Có quan hệ giữa Lục Lâm Thiên và Tứ đại Thú Hoàng tộc. Bên người lại có Cùng Kỳ Tôn giả là Chuẩn Đế, bọn họ cũng không muốn hành động thiếu sáng suốt.  

- Thác Bạt Đỉnh, xem ra ngươi tính sai rồi, không có ai đứng cùng một chiến tuyến với ngươi a.  

Lục Lâm Thiên đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thác Bạt Đỉnh.  

Thác Bạt Đỉnh quay đầu lại nhìn người bên cạnh, khuôn mặt già nua lúc này cực kỳ khó coi. Hắn cũng thật không ngờ lại không có bất kỳ ai nguyện ý đối phó với Lục Lâm Thiên. Vốn hắn còn muốn mượn cơ hội cùng chung mục đích này kiếm chút mặt mũi trở về, ai ngờ lại có kết quả như vậy.  

- Chư vị, chúng ta thân là Hoàng tộc, chẳng lẽ lại sợ Lục Lâm Thiên này hay sao? Về sau Hoàng tộc chúng ta làm sao còn mặt mũi đặt chân trên đại lục này nữa?  

Thác Bạt Đỉnh run rẩy, tất cả mọi người rõ ràng đều sợ Lục Lâm Thiên này.  

Lời nói của Thác Bạt Đỉnh khiến cho sắc mặt không ít trưởng lão trong hoàng tộc thay đổi, thân là Hoàng tộc, từ trước tới nay điều này chính là sự kiêu ngạo cùng với vinh dự của bọn họ. Loại kiêu ngạo này không liên quan tới thực lực, là bẩm sinh của Hoàng tộc. Quả thực từ nhỏ đã có ngạo khí, tuy rằng không ai không biết Lục Lâm Thiên cường hãn, thế nhưng từ sâu trong linh hồn bọn họ vẫn kiêu ngạo vì bản thân là Hoàng tộc, đây là điều khó có thể thay đổi.  

Thế nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, bọn họ còn chưa dám thực sự đứng ra chống lại Lục Lâm Thiên, ít nhất Lục Lâm Thiên còn chưa chọc tới bọn họ.  

- Thác Bạt Đỉnh, ngươi ba lần bốn lượt trêu chọc ta. Có phải ngươi nghĩ rằng ngươi là Đại trưởng lão của Thác Bạt Hoàng tộc cho nên ta tuyệt đối không dám ra tay với ngươi có đúng không?  

Lục Lâm Thiên chậm rãi đi về phía Thác Bạt Đỉnh, khóe miệng mỉm cười, bắt đầu có hàn ý lan tràn.  

- Lục Lâm Thiên, ngươi muốn thế nào?  

Thác Bạt Đỉnh theo bản năng lui về phía sau một bước, hoàn toàn không có ai cùng ở chung một mặt trận với hắn. Lúc này hắn mới nhận ra, hắn đã khơi mào lửa giận của Lục Lâm Thiên, trong lòng lúc này bắt đầu hoảng hốt.