Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3001: Chuẩn bị mở ra 1



- Sư muội, muội nhận ra tiểu nha đầu này sao? Vũ giả toàn hệ, Linh Vũ song tu, tuổi còn nhỏ đã có tu vi như vậy, chắc hẳn không phải là đệ tử của người bình thường.  

Thủy Nguyệt nói.  

- Nghĩ không ra, thế nhưng nha đầu này nhìn rất quen mắt.  

Trong lúc nhất thời Mộ Dung Lan Lan cũng không nhớ ra nổi.  

- Lan Lan a di, a di dao nàng ta cho con được không? Con muốn biết rốt cuộc nàng ta là ai.  

Lục Kinh Vân nhìn thiếu nữ áo xanh, lập tức ngẩng đầu nói với Mộ Dung Lan Lan.  

Mộ Dung Lan Lan do dự một chút, lại nói với Lục Kinh Vân:  

- Được rồi, nhưng con phải cẩn thận một chút, thực lực của nha đầu này không dưới con.  

- Con biết rồi, ba vị a di có muốn trở về Phi Linh môn hay không? Con đang muốn trở về Phi Linh môn.  

Lục Kinh Vân nói, hắn cũng biết mấy ngày hôm nay người của tất cả các sơn môn lớn đều ở lại Phi Linh môn.  

- Đương nhiên, chúng ta cùng trở về.  

Mộ Dung Lan Lan mỉm cười, phất tay, sau lưng xuất hiện một đầu yêu thú khổng lồ, nàng cùng với Kính Hoa, Thủy Nguyệt tới đây là muốn ở cùng với nhi tử nhiều một chút. Thế nhưng không ngờ lại gặp phải cảnh này.  

Mọi người nhảy lên yêu thú phi hành, Lục Kinh Vân đem thiếu nữ áo xanh bị cấm chế lên lưng yêu thú phi hành, sau đó bốn người cùng quay về.  

Trong thế giới của Thái Cổ U Minh Viêm, hỏa diễm màu xanh da trời dường như càng ngày càng yếu. Trái lại dưới đao mang màu vàng, quang mang bốn loại thuộc tính của Lục Lâm Thiên vây quanh một cỗ qunag mang màu vàng, cỗ quang mang màu vàng này càng ngày càng sáng.  

- Thuộc tính mới, nhân loại này không ngờ lại có thể lĩnh ngộ thuộc tính mới.  

Thái Cổ U Minh Viêm kinh ngạc, dưới cỗ khí tức sắc bén, lạnh lẽo này khiến cho hắn bị ảnh hưởng, không có cách nào khôi phục, liên tiếp bị tiêu hao, khiến cho hắn hiện tại rất là nghẹn khuất, thế nhưng lại bất lực.  

- Nhân loại, chúng ta thương nghị một lát được rồi, ta thả ngươi ra ngoài, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?  

- Chỉ cần ngươi đi ra ngoài ta sẽ bỏ qua cho ngươi, được không?  

Thái Cổ U Minh Viêm bắt đầu lo lắng, cũng bắt đầu thỏa hiệp, thế nhưng lúc này Lục Lâm Thiên đã hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái lĩnh ngộ, căn bản không nghe thấy lời nói của hắn bên ngoài.  

Toàn thân Lục Lâm Thiên tràn ngập kim quang, càng lúc càng nồng nặc, càng ngày càng sắc bén, không ai có thể nhìn thấy, ở trong không gian to lớn của Hư không bí cảnh bắt đầu có kim quang nồng đậm hội tụ.  

Vào đêm, trong đại điện của Phi Linh môn, tất cả các sơn môn lớn trong Đế Đạo minh đều tụ tập, Vân Khiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Dạ Vị Ương, Đạm Đài Tuyết Vi, Ô Chấn Vũ, Kỷ Diệu Tông... tất cả đều có mặt ở đây.  

Mà lúc này người cầm đầu Phi Linh môn chính là ba người Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Đoan Mộc Hồng Chí, Niếp Phong.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh mặc bộ y phục trắng như tuyết, khuôn mặt vốn tuyệt mỹ trải qua năm năm này lại giống như già hơn hai mươi tuổi. Khó có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ khi trước, sợi tóc đen nhánh lúc này đã chuyển thành trắng.  

Trong đại điện, mọi người hàn huyên một phen, an ủi Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, để cho nàng bớt đau buồng, chuyện Đông Vô Mệnh vẫn lạc tất cả mọi người đều biết rõ.  

- Chư vị có tâm, không đến Đế cấp tất cả mọi người đều chết. Cho dù là tới Đế giả cũng khó cam đoan không vẫn lạc. Cho dù là phong hoa tuyệt đại cũng vậy, cuối cũng sẽ hóa thành một đống xương trắng. Lão thân đã sớm nghĩ thông suốt, đa tạ chư vị.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói với chúng nhân.  

- Tiên tử có thể nghĩ vậy được là tốt rồi, Đông cung phụng ở suối vàng nhìn thấy tiên tử như vậy cũng yên tâm.  

Vân Khiếu Thiên nói.  

- Đương nhiên chàng phải yên tâm rồi.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh khẽ gật đầu, nói:  

- Hiện tại mọi người nên nói chuyện chính sự đi.  

- Lần này mọi người tới đây đều là vì Thiên Địa minh. Mấy năm qua Thiên Địa minh không có động tĩnh, sợ rằng bọn chúng đang nghĩ ngơi lấy sức. Ta muốn nói chuyện này đối với chúng ta mà nói hẳn là một cơ hội.  

Vân Khiếu Thiên nhìn mọi người nói.  

Ánh mắt Đạm Đài Tuyết Vi biến ảo, dường như muốn nói gì đó, sau đó ánh mắt cung kính nhìn về phía Mộ Dung Lan Lan.  

- Một khi động thủ sợ rằng sẽ không thể vãn hồi. Tuy rằng Thiên Địa minh bị trọng thương, thế nhưng theo ta thấy, người có thể chính thức quyết định tất cả là Tôn cấp, Vân tông chủ, nói như vậy Vân Dương Tông của ngươi đã đồng ý chuyện này rồi hay sao?  

Mộ Dung Lan Lan do dự một chút rồi hỏi Vân Khiếu Thiên.  

- Chư vị, Bạch Long Đại Đế, Kim Lang Đại Đế của Thánh Linh giáo thành Đế. Thánh Thủ Linh Tôn tiền bối cũng thành Đế, tăng thêm Hàn Băng Đại Đế gia nhập Phi Linh môn. Hóa Vũ tông bị diệt, lúc này đối với Đế Đạo minh chúng ta mà nói, là cơ hội khó cầu. Mọi người đợi lâu như vậy có lẽ chỉ đơn giản là đang chờ một cơ hội.  

Vân Khiếu Thiên nói.  

Cường giả của các sơn môn lớn nhìn nhau, trong lòng tự nhiên đều hiểu rõ. Những năm gần đây Đế Đạo minh có thêm bốn Đế giả, Hóa Vũ tông vẫn lạc một Đế giả. Nếu như lúc này động thủ, hy vọng cũng lớn hơn nhiều. Lần này tới đây, Đế giả trong tất cả các sơn môn đều có ý tứ này.  

- Tiên tử, không biết Phi Linh môn có ý kiến gì không?  

Mọi người nhìn nhau, Vân Khiếu Thiên lập tức hỏi Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Lục Lâm Thiên không có mặt, lúc này người có thể ra mặt ở Phi Linh môn, hắn biết rõ chỉ có một mình Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.  

- Việc này ta cần hỏi ý kiến qua một chút.  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói, việc này nàng không thể làm chủ. hoặc có lẽ bây giờ đối với Phi Linh môn mà nói, chuyện lập tức ra tay với Thiên Địa minh cũng không phải là chuyện quan trọng nhất.  

- Cũng tốt, tới lúc đó chúng ta lại thương nghị một chút, hy vọng có thể mau chóng quyết định.  

Lữ Chính Cường nói.  

Mọi người gật đầu, việc này không phải có thể quyết định trog một sớm một chiều. Coi như là mấy người đang ngồi như bọ họ cũng không có quyền hạn toàn quyền quyết định.  

Mọi người thương nghị xong, Niếp Phong lúc này mới đứng dậy, hành lễ với mọi người rồi nói:  

- Bái kiến chư vị tiền bối cùng trưởng bối, lần trước Phi Linh môn ta phát tin tức ra cho tất cả các sơn môn lớn, không biết chư vị có nhận được tin tức hay không?  

Vân Khiếu Thiên nhíu mày nói:  

- Đã tra ra được một ít, Lam Linh hiện tại còn sống, thế nhưng ở nơi nào lại không tra ra được.  

- Tin tức mà Thiên Vân đảo nhận được cũng là như vậy.  

Đạm Đài Tuyết Vi nói.  

- Đa tạ.  

Niếp Phong hành lễ với mọi người.  

- Niếp Phong, chẳng lẽ Phi Linh môn ngươi muốn tấn công Vạn Thú Tông?  

Lữ Chính Cường nói.  

- Sư mẫu bị giam ở Vạn Thú Tông, chúng ta thân làm đệ tử đương nhiên phải nghĩ biện pháp.  

Niếp Phong nói.  

- Sợ rằng mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.  

Ánh mắt Vân Khiếu Thiên khẽ đổi, lập tức nói:  

- Trước mắt Lam Linh kia còn sống, tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng. Nếu như các ngươi đột nhiên tới đó, ta nghĩ đến lúc đó sẽ phản hiệu quả. Huống chi nội tình của Vạn Thú Tông không phải bình thường. Các ngươi cần phải cân nhắc kỹ càng. Nếu như thực sự chuẩn bị sẵn sàng thì đừng quên còn Đế Đạo minh chúng ta. Nếu như chúng ta cùng đi tới Vạn Thú Tông, hậu quả thế nào mọi người có lẽ đều biết.