- Trước mặt Đế giả cũng muốn cưỡng ép, muốn chết sao?
Độc Cô Cảnh Văn quát nhẹ một tiếng, dứt lời, toàn thân Doãn Ngạc lập tức như bị giam cầm, căn bản không có cách nào nhúc nhích.
- Cảnh Văn tỷ, để cho muội tới, loại người này có lẽ nên tra tấn, để cho Lam Linh tỷ hả giận.
Sưu Sưu...
Tiếng kêu vang lên, cùng lúc, trong không gian có một đạo điện mang màu xanh tuôn ra, hung hăng cuốn lấy cánh tay Doãn Ngạc đang nắm cổ Lam Linh, điện mang màu xanh lóe lên, bàn tay Doãn Ngạc lập tức bị chặt đứt.
Phanh.
Cùng một lúc, một đạo điện mang màu xanh hóa thành một dây mây màu đen lập tức đập vào ngực Doãn Ngạc, đánh bay hắn lên thạch bích.
Phụt.
Miệng Doãn Ngạc phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi từ trên cánh tay bị chặt đứt không ngừng chảy xuống, tiếng kêu thê thảm vang vọng.
- Muốn chết, bằng vào thực lực của ngươi cũng dám ở trước mặt Đế giả uy hϊếp con tin.
Lục Tâm Đồng xuất hiện sau lưng Doãn Ngạc, mắt nhìn bộ dáng thê thảm của Lam Linh, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
- Tâm Đồng, tha cho sư phụ ta một mạng, Lâm Thiên, cầu chàng, buông tha cho sư phụ thϊếp.
Lam Linh thấy thế lập tức cầu khẩn Lục Lâm Thiên.
Sưu Sưu.
Nghe vậy Lục Tâm Đồng lập tức cấm chế Doãn Ngạc, hung hăng đạp hai cái, đá hắn sang một bên.
Ken Két.
Đồng thời, Vân Hồng Lăng cùng với Bắc Cung Vô Song đã chém đứt khóa sắt trên bàn tay Lam Linh, Bắc Cung Vô Song đánh mấy đạo thủ ấn xuống, dễ dàng cởi bỏ cấm chế trên người Lam Linh. Nhưng mà tuy rằng cấm chế được cởi bỏ, thế nhưng lúc này Lam Linh cũng chẳng khác gì phế nhân, toàn thân vô lực, rất là mềm yếu.
- Các ngươi cẩn thận, đây là Dung Cốt Hóa Hồn Trì, nước có thể khiến cho xương cốt trong cơ thể mềm đi, cuối cùng chậm rãi hóa thành huyết thủy, linh hồn cũng bị ăn mòn. Lam Linh sư tỷ đã bị ngâm trong huyết thủy tám năm. Hiện tại đã gần không thể chống đỡ được, toàn thân mềm yếu, chỉ cần các ngươi dùng một chút sức lực sẽ khiến cho thân thể tỷ ấy đứt gãy.
Trong thạch thất, Hồng Vân cố gắng đứng lên nói với Bắc Cung Vô Song và Vân Hồng Lăng.
Bắc Cung Vô Song và Vân Hồng Lăng liếc nhìn Hồng Vân, lập tức cẩn thận nâng Lam Linh lên trên.
Hai mắt Lục Lâm Thiên đỏ tươi, mắt nhìn Lam Linh, lúc này nàng đâu còn vẻ tao nhã lúc trước mà gầy như que củi, khí tức toàn thân suy yếu, uể oải, trên bàn tay có lỗ máu. Tám năm a, Lam Linh bị tra tấn tám năm, nữ nhân của hắn bị tra tấn tám năm, chuyện này khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên bắt đầu nhỏ máu.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên run rẩy, ngồi xổm trước mặt Lam Linh, nắm lấy bàn tay bị xuyên thủng, đôi tay này vốn cũng không được tính là trắng nõn như ngọc, giờ đây cũng là một bàn tay trắng nõn, thế nhưng hiện tại lại có lỗ máu, khiến cho trong lòng Lục Lâm Thiên đau đớn không thôi.
- Xin lỗi nàng, ta tới chậm.
Lúc này Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi, tám năm đã trôi qua, hắn không có cách nào quay ngược thời gian, chuyện tra tấn này đã xảy ra rồi.
- Chàng tới không muộn, thϊếp biết chàng sẽ không có việc gì.
Lam Linh nhìn Lục Lâm Thiên, trong đôi mắt vô thần hiện lên sự chấn động, khóe miệng khẽ mỉm cười, nụ cười này không động lòng người giống như khi trước.
Độc Cô Cảnh Văn móc ra mấy khỏa đan dược nhét vào trong miệng Lam Linh, từng đạo thủ ấn trong tay rơi xuống, kiểm tra tình hình của Lam Linh.
- Đừng nói chuyện nữa, nàng nghỉ ngơi trước đi.
Lục Lâm Thiên nắm tay Lam Linh, nhìn bộ dáng Lam Linh lúc này, hàn ý trong mắt không hề che dấu bắn về phía trước.
- Không, chàng phải đồng ý với thϊếp trước, thả sư phụ và sư muội của thϊếp.
Lam Linh nhìn Lục Lâm Thiên nói:
- Nếu không phải có sư muội, thϊếp đã sớm chết rồi. Xin chàng nể mặt thϊếp, thả sư phụ và sư muội thϊếp.
Lục Lâm Thiên nhìn Hồng Vân, ánh mắt hàn ý nhìn vào trên người Doãn Ngạc, cả giận nói:
- Lão cẩu này tra tấn nàng như vậy, nàng còn muốn ta thả hắn sao? Ta phải băm vằm hắn thành vạn đoạn, để cho hắn nếm thử loại tư vị như vậy.
- Lâm Thiên, nói như thế nào hắn cũng là sư phụ của thϊếp, là thϊếp nợ hắn, lần này thϊếp cầu chàng, từ nay về sau thϊếp và hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, không có một chút quan hệ nào. Thϊếp cũng không thiếu nợ hắn cái gì.
Lam Linh nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt cầu khẩn.
Lục Lâm Thiên tràn ngập giận dữ, nhìn Doãn Ngạc trên mặt đất rồi nói:
- Không được, yêu cầu khác ta có thể đáp ứng nàng, thế nhưng yêu cầu này thì không được. Doãn Ngạc này phải chết, nếu không khó có thể giải mối hận trong lòng ta.
- Chưởng môn, để ta gϊếŧ hắn.
- Gϊếŧ tên Doãn Ngạc hỗn đản.
Chúng cường giả Phi Linh môn ngày càng tụ tập nhiều hơn, trong mắt tất cả mọi người hiện lên sát ý. Lúc này sợ rằng chỉ cần Lục Lâm Thiên vung tay lên, những cường giả này có thể xé rách Doãn Ngạc thành mảnh nhỏ.
- Lâm Thiên, nếu như chàng gϊếŧ hắn thì chàng cứ gϊếŧ thϊếp đi.
Lam Linh nhìn Lục Lâm Thiên nói.
- Lam Linh, ngươi tội gì phải làm vậy? Lâm Thiên vì ngươi mà đau lòng, cho nên mới tức giận a.
Vân Hồng Lăng nhìn Lam Linh, nói:
- Ngươi không nên nói nhiều nữa, nghỉ ngơi cho tốt, ngươi đã bị tra tấn tới mức này rồi.
- Hồng Lăng, ta biết rõ Lục Lâm Thiên vì ta mà tức giận.
Lam Linh nhìn qua Vân Hồng Lăng, ánh mắt lại nhìn về phía Độc Cô Cảnh Văn, Bắc Cung Vô Song, Lữ Tiểu Linh, lần nữa lại nhìn về phía Lục Lâm Thiên, nói:
- Lâm Thiên, thϊếp xin chàng được không? Dù sao hắn cũng là sư phụ của thϊếp, trước kia hắn còn đối tốt với thϊếp. Nếu như không có hắn cũng không có thϊếp ngày hôm nay. Có lẽ chúng ta cũng không ở cùng một chỗ như hôm nay. Tất cả những thứ này ta phải trả lại, hy vọng chàng hiểu cho thϊếp.
- Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, không nên nói thêm nữa, mau chóng luyện hóa đan dược khôi phục một chút đi.
- Không, thϊếp muốn chàng thề thϊếp mới yên tâm.
Lam Linh nhìn qua Lục Lâm Thiên rồi nói.
- Tốt, ta thề buông tha cho hắn, nàng yên tâm đi.
Lục Lâm Thiên gật đầu nói, không muốn để cho Lam Linh bị ảnh hưởng.
- Chàng phải thề tất cả người của Phi Linh môn phải tha cho sư phụ thϊếp, chỉ cần chàng còn sống một ngày thì hắn còn được sống, như vậy thϊếp mới có thể yên tâm. Thϊếp cầu chàng được không? Thϊếp chỉ xin chàng lần này mà thôi.
Lam Linh khẩn cầu nhìn Lục Lâm Thiên, nàng quá hiểu hắn, cũng biết cường giả Phi Linh môn, lúc này mỗi một người đều có thực lực có thể gϊếŧ chết sư phụ Doãn Ngạc của nàng, cho nên nàng không thể không đề phòng tất cả những thứ này.
Cơ mặt Lục Lâm Thiên co rúm lại, có chút bất đắc dĩ, tâm trí Lam Linh không dưới Cảnh Văn, đã sớm tính toán tất cả, chỉ cần hắn còn sống một ngày thì Doãn Ngạc sẽ không có việc gì. Trầm tư một lát, quay đầu lại hằm hằm nhìn vào Doãn Ngạc đang bị Lục Tâm Đồng cấm chế dưới mặt đất, cắn răng nói:
- Doãn Ngạc lão cẩu, ngươi thu đệ tử rất tốt, lần này ta thả ngươi, thế nhưng từ hôm nay trở đi, Lam Linh không còn quan hệ nào với ngươi nữa.