Lục Vô Song lẩm bẩm, dường như nhớ ra được cái gì đó, nàng lập tức nói:
– Tam hộ pháp là đệ tử của Triệu trưởng lão. Hôm nay Lâm Thiên giết năm mươi ba người, mặc kệ là ai đúng ai sai đều là tội lớn, nếu như có người muốn nhằm vào Lâm Thiên thì quả thực vô cùng phiền phức rồi.
Nói xong sắc mặt Lục Vô Song tái nhợt, một ít quan hệ trong đó nàng tự nhiên là người hiểu rõ nhất.
– Vô Song tỷ, lúc Bạch Mi trưởng lão bị dẫn đi từng truyền âm nói cho ta biết, có người muốn đối phó Lâm Thiên, người bảo chúng ta lập tức báo cho chư vị trưởng lão, nghĩ biện pháp cứu Lâm Thiên.
Thúy Ngọc nói.
– Bây giờ ta hạ sơn, đi cứu Lâm Thiên.
Lục Vô Song nói xong, lập tức lao ra khỏi phòng.
– Vô Song tỷ, ngươi bình tĩnh một chút.
Độc Cô Băng Lan kéo Vô Song lại rồi nói:
– Tông chủ quy định thân truyền đệ tử chúng ta không được hạ sơn, cho dù hạ sơn cũng không có bao nhiêu tác dụng.
– Vậy làm sao bây giờ? Lâm Thiên gặp nguy hiểm, ta không thế mặc kệ hắn.
Lục Vô Song vội la lên.
– Vô Song tỷ, ngươi quên rồi sao, Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ. Bạch Mi trưởng lão bảo chúng ta thông tri cho các trưởng lão khác chính là cho các trưởng lão biết Lâm Thiên là Vũ giả tam hệ. Một Vũ giả tam hệ muốn thành đệ tử thân truyền rất dễ. Đến lúc đó, coi như là có người nhằm vào hắn cũng không dễ dàng.
Nha hoàn Thúy Ngọc nói.
– Đúng, ta thiếu chút nữa đã quên, ta đi tìm sư phụ.
Lục Vô Song phục hồi tinh thần lại rồi nói.
– Ta vừa mới thông tri chi sư phụ ta. Chỉ là có chút kỳ quái, người bảo ta không nên nói chuyện này cho những trưởng lão khác, người bảo đảm Lâm Thiên sẽ bình an vô sự a.
Độc Cô Băng Lan nghi hoặc nói:
– Ta vẫn có chút lo lắng cho nên mới len lén chạy đến nói cho ngươi nghe.
– Hai người các ngươi về trước đi, ta đi tìm sư phụ ta.
Lục Vô Song nói xong lập tức chạy ra khỏi đình viện.
Lục Lâm Thiên im lặng, hắn có thể cảm giác được, áp lực lão giả này tạo cho mình đã đạt tới thất trọng của Vũ Sư cho nên hắn điều động chân khí trong cơ thể, tiếp tục chống đỡ áp lực.
– Di…
Lão giả có ánh mắt thâm thúy kia có chút kinh ngạc khẽ ồ lên một tiếng.
– Tống trưởng lão, khi dễ một tiểu bối không phải là chuyện vẻ vang gì đâu.
Đúng lúc này, có một thanh âm nữ nhân như có như không truyền đến, vừa mới dứt lời thì có một thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên trong căn phòng của Lục Lâm Thiên.
Người mới tới là một phụ nhân gầy gò, tuổi tác chừng lục tuần, thế nhưng làn da lại bảo dưỡng vô cùng tốt, trên mặt không có chút nếp nhăn nào, hai mắt sáng ngời, mặc cung trang màu xanh, khí chất bất phàm, quanh thân cũng có một cỗ khí tức vô hình ba động.
– Lại là một cường giả Vũ suất.
Lục Lâm Thiên cả kinh, từ khí tức có thế phán đoán tu vi của lão phụ nhân này tuyệt không dưới lão giả kia. Quả thực không hắn nghĩ tới trong một ngày có thể gặp được hai cường giả Vũ suất. Dường như cũng là trưởng lão của Vân Dương Tông.
– Tạ trưởng lão, ta sao có thể khi dễ hắn chứ. Ta chỉ muốn thử xem thực lực của hắn mà thôi. Không nghĩ ra tin tức của Tạ trưởng lão lại nhanh đến như vậy.
Lão giả nhìn thấy lão phụ nhân xuất hiện khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên chút dị sắc.
– Thật không. Vậy sao khi ngươi biết tin tức lại dặn Băng Lan không để cho đám người chúng ta biết, chẳng lẽ có ý tứ muốn độc chiếm nhân tài?