Các trưởng thượng không ngăn cản, Hoài Linh Ngọc bị Nghịch Thiên Tà Long phản công, vậy mất đi tất cả, cái gì đều không còn. Mất đi Nghịch Thiên Tà Long, Hoài Linh Ngọc thậm chí không có tư cách bước vào Phong Thần đài, thiên phú của hắn so với những người bước vào Phong Thần đài căn bản không đáng nhắc tới.
Thiên phú như Hoài Linh Ngọc là rác rưởi, tự nhiên không có tông lão hội quan tâm. Ai cũng nhìn ra, Lục Lâm Thiên và Hoài Linh Ngọc có thù hận không chết không ngớt, cứu Hoài Linh Ngọc chính là bỏ qua Lục Lâm Thiên, chuyện này không ai đi làm.
- Khặc khặc, ta giúp ngươi giải quyết đối đầu, ngươi có thể đi xuống được rồi!
Nghịch Thiên Tà Long lại quay đầu nói với Lục Lâm Thiên.
- Hoài Linh Ngọc cũng không chết, trên người của ngươi còn có khí tức linh hồn phân thân của Hoài Linh Ngọc, nếu không triệt để gϊếŧ Hoài Linh Ngọc, ta và ngươi chưa xong đâu.
Lục Lâm Thiên cũng không có ý buông tay, vẫn ở trên người Nghịch Thiên Tà Long, Lục Lâm Thiên nhạy cảmphát hiện ra khí tức của Hoài Linh Ngọc.
- Tiểu tử, đừng cho mặt không biết xấu hổ, nếu ta triệt để diệt tiểu tử kia, sợ rằng trưởng thượng hai đại liên minh sẽ không tha cho ta, ta không ngốc.
Ánh mắt Nghịch Thiên Tà Long sinh ra lãnh ý, ngẩng đầu nhìn qua Tam Kỳ lão nhân, Mặc Ngã Hành, Quỷ Cốc, Nhàn Vân, Tịnh Kiếm Hoàng trên bệ đá, trong ánh mắt mang theo e ngại và kiêng kị thật sâu.
Lục Lâm Thiên nghe vậy, thần sắc nghi hoặc..
- Nghiệt súc này đã sớm tính toán tất cả rồi.
Quỷ Cốc hoàng giả trầm giọng nói ra.
- Súc sinh này vô cùng âm hiểm xảo trả!
Phục Ma hoàng giả vuốt đầu trọc nói.
Các tông lão thật sự cố kỵ không thể ra tay, không thể đối phó Nghịch Thiên Tà Long.
- Tiểu tử, ngươi còn không biết đâu, quy củ trong Vạn Thế liệp tràng, bất cứ cường giả tham gia Vạn Thế liệp tràng đều không được đối phó linh vật trời sinh trong Vạn Thế liệp tràng, mà chúng ta chỉ cần không bị các ngươi trêu chọc, cũng không đánh trả người dự thi, như vậy sẽ không xúc phạm quy củ.
Nghịch Thiên Tà Long quay đầu nhìn Lục Lâm Thiên, cười lạnh, nói:
- Ta nói thiệt cho ngươi biết, kỳ thật ta muốn đối phó là ngươi, hiện tại đây là Phong Thần đài, nếu ta triệt để diệt sát phế vật kia, không thể đối phó ngươi. Mà trên người ta có linh hồn phân thân của phế vật kia, chỉ cần ta không triệt để diệt hắn, ta còn có chút quan hệ với hắn, cho nên cho dù ta làm cái gì, cho dù hiện tại đánh chết ngươi, trưởng thượng hai liên minh sẽ không ra tay với ta, bởi vì chúng ta vẫn còn trong Phong Thần đài.
Nghe Nghịch Thiên Tà Long nói thế, Tam Kỳ lão nhân, Mặc Ngã Hành, Quỷ Cốc, Nhàn Vân, Kiền Khôn chân nhân biến sắc, Nghịch Thiên Tà Long nói đúng cố kỵ của bọn họ.
- Ngươi muốn đối phó ta?
Lục Lâm Thiên nhìn Nghịch Thiên Tà Long, rất kinh ngạc.
- Đúng vậy, bởi vì ta cảm giác trên người của ngươi có vật trọng yếu, đối với ta có chỗ tốt khó mà cân nhắc.
Nghịch Thiên Tà Long nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt tà ác đầy tham lam.
Nghe vậy, Lục Lâm Thiên ngưng trọng, không nghĩ tới Hoài Linh Ngọc bị phản công mà Nghịch Thiên Tà Long cũng muốn đối phó chính mình, hết lần này tới lần khác còn kéo Hoài Linh Ngọc, nếu mình không gϊếŧ Hoài Linh Ngọc, khó tránh hậu họa vô cùng.
- Muốn muốn đối phó ta, vậy tiếp tục!
Rống!
Lục Lâm Thiên hét lớn một tiếng, hắn quyết định không tha cho Nghịch Thiên Tà Long, cũng không nhảy ra khỏi người Nghịch Thiên Tà Long, bởi vì chiêu này rất có hiệu quả.
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi thật đối phó ta sao, ta cũng không phải là phế vật kia.
Nghịch Thiên Tà Long quát một tiếng, thân thể khổng lồ bộc phát rất nhiều khí âm tà, năng lượng quét qua các nơi.
Khí âm tà chấn vỡ không gian, lập tức hất Lục Thiếu Vu văng ra ngoài.
Vào lúc đánh bay Lục Lâm Thiên, Nghịch Thiên Tà Long nhanh chóng khôi phục năng lượng của mình.
Ngao.
Nghịch Thiên Tà Long gào thét, hai trảo của Lục Lâm Thiên làm cho Nghịch Thiên Tà Long đau đớn không nhỏ, nhưng khi Lục Lâm Thiên bay ra ngoài, những huyết nhục kia nhanh chóng được khói đen bổ sung.
Giờ phút này Lục Lâm Thiên đổ máu toàn thân, vết thương chồng chất đến mức tận cùng, trên lưng có thương tích rất nặng, xương trắng như lồi ra ngoài.
Nghịch Thiên Tà Long gào thét, nó trực tiếp lao thẳng về phía Lục Lâm Thiên.
Nhưng lúc này bóng dáng xinh đẹp và bàn tay trắng như ngọc xuất hiện đánh Nghịch Thiên Tà Long một chưởng, hư không phía trước vặn vẹo, bàn tay mang theo khí tức hoang cổ đánh thẳng lên người Nghịch Thiên Tà Long.
Bành.
Chưởng ấn đánh xuống không mang theo âm thanh kinh thiên gì, chỉ thấy chưởng ấn đánh thẳng vào người Nghịch Thiên Tà Long, Nghịch Thiên Tà Long sinh ra khói đen nồng đậm, cả hai va chạm làm không gian chung quanh tan nát.
Lúc này thân thể Nghịch Thiên Tà Long bị đẩy lui ra xa, đôi mắt tà ác nhìn thẳng kẻ công kích mình.
Ánh mắt mọi người nhìn thân ảnh uyển chuyển kia, vái dày thanh thúy, dung nhan tuyệt mỹ, tinh mỹ như ngọc điêu khắc thành, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng ngà, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, đôi mắt thanh tịnh, thân thể không mang theo trang sức dư thừa nào, nhưng tất cả đều tôn lên sắc đẹp của nàng.
- Nữ tử đẹp quá, trên đời này còn có nữ tử xinh đẹp như thế sao?
- Nàng vẫn đi theo bên cạnh đám người Lục Lâm Thiên, chẳng lẽ không phải người của Vô Sắc thế giới?
- Huyền Tuyết Ngưng.
Lục Lâm Thiên nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp trước mặt, ánh mắt cũng có chút ngạc nhiên, người tới chính là Huyền Tuyết Ngưng.
- Nàng cũng động thủ, chẳng lẽ nàng có quan hệ với Lục Lâm Thiên sao?
Có tông lão nhận ra Huyền Tuyết Ngưng, cũng không xạ lạ với thân phận của Huyền Tuyết Ngưng, mắt thấy Huyền Tuyết Ngưng ôm nguyên cổ linh tinh thú, thần sắc nóng bỏng.
- Huyền Tuyết Ngưng, ngươi và hắn có quan hệ gì?
Nghịch Thiên Tà Long ngẩng đầu nhìn Huyền Tuyết Ngưng, dường như sớm biết Huyền Tuyết Ngưng ở gần đây, cũng không ngoài ý muốn, nhưng lại ngạc nhiên khi Huyền Tuyết Ngưng ra tay, trong mắt của nó đầy kiêng kị.
- Có quan hệ hay không thì liên quan gì tới ngươi, tóm lại, người này ngươi không thể động, ngươi bây giờ rời đi, ta sẽ tha cho ngươi.