- Kiệt kiệt, ba Tuyên Cổ trung giai, lần này xem như lập công ngoài dự tính, kiệt kiệt!
Cự vật dữ tợn di động, nháy mắt xuất hiện trước mặt ba người Phá Thổ.
- Chuyện cho tới bây giờ chúng ta chỉ có liều mạng, phải chết cũng phải nhổ răng bọn chúng, tự bạo Hồn Anh cũng không thành toàn bọn hắn!
Nữ tử nghiến răng, đã lộ ra ý nghĩ liều chết.
- Liều mạng!
Băng Thiên Lý cùng Phá Thổ cắn răng gật đầu, ánh mắt hiện lên ý liều chết, ở trong Thương Khung chiến trường họ cũng đã thân kinh bách chiến, đối mặt loại tình huống như vậy họ cũng biết mình không còn lựa chọn nào khác, chỉ phải liều mạng đánh một trận tử chiến.
- Đã rơi vào Phệ Hồn Khốn Linh trận, các ngươi còn có tư cách gì liều mạng với chúng ta, buồn cười đám nhân loại ngu xuẩn!
Ba quỷ đầu lớn tiếng cười to, sáu tay cùng động, lệ quỷ trong không gian đại trận kêu to, dữ tợn phóng thẳng về hướng ba người.
- Liều mạng!
Băng Thiên Lý hét lớn một tiếng, nguyên lực cùng áo nghĩa cuồn cuộn tràn ra, ba người đồng thời công kích thẳng về hướng ba quỷ đầu dữ tợn.
Ô ô…
Ba quỷ đầu không hề tránh né, há mồm đem ba đạo công kích cắn nuốt như đang nuốt thuốc bổ.
- Tại sao lại quỷ dị như vậy!
Chứng kiến một màn này, ba người Phá Thổ nghẹn họng nhìn trân trối.
Phanh phanh phanh!
Đồng thời ba đạo chưởng ấn vỗ thẳng lên thân hình ba người Phá Thổ.
Phốc!
Ba người căn bản không chút sức phản kháng, thân hình bị đánh bay, càng thêm tổn thương.
Xuy!
Ngay khi thân hình ba người bị đẩy lui, bên trong không gian quỷ dị bỗng dưng xuất hiện vô số xích sắt tối đen.
Hưu hưu…
Âm thanh lệ quỷ xèo xèo rít vang, xích sắt quấn quanh ba người, đem cả ba trói buộc giữa không trung.
- Không tốt, chúng ta bị trói mất rồi, nguyên lực không thể vận dụng, thật sự quỷ dị!
Năng lượng quỷ dị nhập vào thân hình, ánh mắt ba người lập tức đại biến, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
- Kiệt kiệt, ba nhân loại vô tri, các ngươi quá xem thường trọng bảo Phệ Hồn Khốn Linh trận của Phệ Hồn bộ tộc chúng ta, ở trong này, các ngươi muốn tự bạo cũng không có cơ hội, hiện tại giao ra linh hồn các ngươi đi!
Quỷ vật to lớn dữ tợn cười to, nhìn ba người Băng Thiên Lý bị trói buộc như nhìn con mồi.
- Mạng ta xong rồi!
Trong lòng ba người Phá Thổ sản sinh tuyệt vọng, lần này xem như đã tới đường cùng.
- Linh hồn ba Tuyên Cổ trung giai, một người phân một phỏng chừng đủ cho thực lực chúng ta tiếp tục tiến thêm một bước.
Ba quỷ đầu đưa mắt nhìn nhau, ba cánh tay chợt động vươn về hướng ba người Phá Thổ.
Xuy!
Đúng ngay lúc này, không gian dao động quỷ dị, quỷ vật nhất thời dừng bước, ánh mắt đại biến nhìn chăm chú khắp bốn phía.
- Trong không gian này còn có nhân loại thứ tư!
Cuối cùng ánh mắt quỷ vật nhìn chằm chằm vào một chỗ hư không, nơi đó có dao động, tựa hồ muốn đem năng lượng xung quanh cắn nuốt sạch sẽ, khí tức vô cùng bá đạo dần dần lan tràn.
- Còn có người sao?
Ba người Phá Thổ lập tức nhìn qua phương hướng kia.
- Chú ý, là tiểu tử đó, là tiểu tử đó ở bên trong!
Âm thanh Diệt Hồn lớn tiếng truyền ra, hắn không cách nào quên được khí tức vô cùng bá đạo kia, lần trước hắn đã bị thương dưới cỗ khí tức bá đạo này.
Xuy!
Trong không gian hôn ám, một thanh y nhân chậm rãi hiện ra, mỗi bước đi không gian xung quanh đều run lên, hết thảy năng lượng đều lặng yên biến mất.
- Là tiểu tử Lục Lâm Thiên, tiểu tử khốn kiếp kia tại sao cũng ở trong Phệ Hồn Khốn Linh trận!
Sắc mặt Phá Thổ nổi giận, nhưng kinh ngạc lại nhiều hơn, Băng Thiên Lý cùng nữ tử cũng vô cùng nghi hoặc.
- Thôn Hồn, Lục Hồn, chính là tiểu tử này đã gϊếŧ thiếu chủ, tên này quái dị, tu vi Niết Bàn cảnh cao giai nhưng thực lực không kém ta!
Diệt Hồn lớn tiếng nói, sát ý tràn ngập, đây mới là mục tiêu mà bọn hắn đang chờ đợi liệp sát.
- Gϊếŧ tiểu tử này đi!
Quỷ vật nhất thời hét lớn, thân hình khổng lồ xuyên qua không gian, chỉ nháy mắt đã lao về hướng Lục Lâm Thiên, năng lượng âm hàn tập kích thẳng tới.
- Bát Hoang Thiên Địa quyết – nhất quyết Thôn Thiên Thế - một quyền chấn bát hoang!
Một tiếng quát thản nhiên vang lên, ánh mắt Lục Lâm Thiên vừa ngước lên, thanh y lay động, sát ý ngập trời, chỉ nháy mắt khí tức bá đạo lăng tuyệt thổi quét hư không, bước lên một bước, vung quyền chợt động, một đạo quyền ấn vặn vẹo hư không bay ra.
- Tam Hồn Đoạn Linh Trảo!
Sáu cánh tay kềnh càng cùng động, năng lượng khủng bố phun ra, không gian quỷ khóc thần hào, năng lượng hội tụ thành quỷ trảo cực lớn, cửu u tử khí lan tràn, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Hai đạo công kích khủng bố lập tức va chạm, kình khí bắn ra, vô số khe không gian tối đen xuất hiện, thiên địa không gian sụp đổ, bắt đầu nổ tung, giống như diệt thế!
- Thực lực thật mạnh, đây là thực lực chân chính của Lục Lâm Thiên hay sao!
Băng Thiên Lý cùng Phá Thổ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt rung động.
Đặng đặng…
Một thân ảnh bật lui ra sau, đứng cách ba người Phá Thổ không xa, sắc mặt thoáng tái nhợt, trên người đã bao trùm một tầng kim sắc khải giáp.
Quỷ vật cũng không nhúc nhích bao nhiêu, chẳng qua khóe môi quỷ vật hiện ra chất lỏng màu xanh nhạt, tràn ngập mùi vị gay mũi khó ngửi, khí tức dao động không ít.
- Cô cô…
- Lục Lâm Thiên chỉ đánh một chiêu đã làm ba người Diệt Hồn bị thương!
Nhìn thấy một màn này, ba người Phá Thổ đều hít sâu một hơi.
Lục Lâm Thiên lăng không đứng lơ lửng, ánh mắt ngưng trọng, sau khi hắn cắn nuốt Linh Tinh của Ám Linh, tu vi không tiến thêm nhưng thực lực tăng cường, vừa rồi sử dụng nhất quyết của Bát Hoang Thiên Địa quyết, xem như là xuất động toàn lực, nhưng vẫn chưa làm gì được ba người Diệt Hồn, chân khí trong cơ thể sôi trào, hắn cũng bị thương, nhưng do hắn đã mạnh mẽ ngăn chặn mà thôi.
Kỳ thật Lục Lâm Thiên đã sớm tới nơi này, định làm ngư ông thủ lợi, nhưng không nghĩ tới lần này Phệ Hồn bộ tộc xuất động ba Tuyên Cổ trung giai, còn có đại trận lợi hại sớm bố trí xung quanh, làm cho hắn cũng bị liên lụy rơi vào trong đại trận.
- Ngao!
Sau thoáng suy tư ngắn ngủi, huyết quang chợt lóe, Huyết Lục hiện xa, mang theo long ngâm chém ra ba đao, ba đạo kim huyết sắc đao mang xé ra khe không gian tối đen chợt biến mất.
Chi chi…
Âm thanh lệ quỷ kêu rên vang vọng, xích sắt trói buộc ba người Phá Thổ đều đứt vỡ, cả ba người lập tức khôi phục tự do.
- Lục Lâm Thiên, lần này bị ngươi hại thảm, nếu không phải ngươi…
Phá Thổ vừa thoát trói buộc đã lao về hướng Lục Lâm Thiên.
- Tự các ngươi xem trọng chính mình, ta không có thời gian đi che chở các ngươi, nếu không nể tình đều là nhân tộc, ta cũng chẳng muốn quản, về phần ta hại các ngươi, căn bản là không cần phải nhắc tới, nếu không phải các ngươi đánh chủ ý với Hùng Phong quân đoàn trước, cũng sẽ không bị nhốt ở đây!
Lục Lâm Thiên liếc mắt nói.
Phá Thổ vừa định ra tay nghe vậy sực tỉnh nhớ tới tình cảnh của mình, nhất thời im tiếng, ánh mắt của Lục Lâm Thiên làm trong lòng hắn phát lạnh.
- Ngươi là Lục Lâm Thiên sao, ba người này rất lợi hại, ngươi cẩn thận một chút!