Lục Linh do dự, sắc mặt ngượng ngùng nói với Lục Lâm Thiên:
- Ta cảm giác, nàng dường như có hảo cảm với ngươi mà không phải ta.
- Thật sao?
Lục Lâm Thiên sững sờ, lập tức nhìn qua Lục Linh, hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không có lòng tin với mình như vậy sao? Chuyện này không giống Lục Linh ngươi.
Lục Linh ngẩng đầu, thân ảnh cao ngất không cong, nói:
- Đương nhiên không phải, nhưng cảm tình không thể miễn cưỡng.
- Lời nói mặc dù như thế, nhưng chưa thử làm sao biết?
Lục Lâm Thiên khẽ mĩm cười nói:
- Mộ đại tiểu thư tuyệt đối không phải vừa ý ta, cho dù nhìn ta nhiều hơn vài lần, vậy cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, Mộ đại tiểu thư tính cách không tầm thường, với tính cách của nàng, nếu ưa thích một nam nhân, chắc chắn sẽ điên cuồng theo đuổi, cho nên thực vừa ý ta, tuyệt đối sẽ không đặt trong lòng.
- Nếu ngươi tin tưởng ta, vậy nghe ta, nếu không tin thì xem như ta chưa nói. Nhưng mà tuyên bố trước, chỉ là đề nghị mà thôi, về phần hậu quả như thế nào, vậy cũng không liên quan hay trách ta đấy.
- Cái này...
Lục Linh hơi không tin Lục Lâm Thiên, ánh mắt khẽ nhúc nhích, lập tức hạ quyết tâm, nói:
- Ta sẽ tin ngươi một hồi, ngươi nói đi, ta nên làm sao bây giờ?
- Từ hôm nay trở đi, ngươi không nhìn nàng cái nào, nàng nói cái gì ngươi cũng làm trái lại với nàng, ép nàng buồn bực muốn chết, xem nàng làm gì cũng không vừa mắt.
- Ta có cảm giác ngươi đẩy ta vào đống lửa.
Lục Linh rất hoài nghi lời Lục Lâm Thiên.
- Lấy lui làm tiến, thích tin hay không tùy ngươi, ta đi đại điện đây, chính ngươi cân nhắc đi, dù sao cũng không phải ta thích Mộ đại tiểu thư.
Lục Lâm Thiên vung tay áo rời khỏi đại sảnh.
- Đúng rồi Lục soái, ta còn có chuyện trọng yếu hỏi ngươi.
Lục Linh trầm tư, sau đó nói nhỏ:
- Thế nào là ép nàng buồn bực muốn chết...
...
- Các vị, dựa theo tin tức chúng ta tìm hiểu được, cách đó không xa chính là vị trí quân đoàn Hùng Phong, Lục sư đệ bây giờ là đoàn trưởng quân đoàn Hùng Phong, có lẽ đang ở trong quân đoàn.
- Không biết tiểu tử Lâm Thiên gặp chúng ta sẽ như thế nào, hắc hắc...
Trêm bầu trời có sáu thân ảnh bay đi, từng đạo âm thanh truyền ra, sáu thân ảnh biến mất trong hư không.
...
Lục Lâm Thiên đến tổng bộ quân đoàn Hùng Phong, trong đại điện Hạo Thần hoàng giả đang đợi ở đó.
Trong đại điện chỉ có một mình Hạo Thần hoàng giả, chuyện này làm cho Lục Lâm Thiên cảm thấy kỳ quái, ánh mắt ám động, ôm quyền nói:
- Hạo Thần hoàng giả đợi lâu.
- Ta bây giờ nên gọi ngươi là Lục hoàng hay là Lục soái đây? Ha ha, chúc mừng Lục soái.
Hạo Thần hoàng giả đứng dậy, ôm quyền cười ha ha, không dám vô lễ.
- Hạo Thần hoàng giả nói đùa.
Hai người ngồi xuống, Lục Lâm Thiên nói:
- Không biết Hạo Thần hoàng giả tự mình tới đây làm gì?
- Có một chuyện, Mật Địa Thiên Giới truyền tin tức, Lục soái và Thái A lúc trước bị phạt tại Thương Khung chiến trường năm trăm năm, hiện tại đặc xá, bảo Lục soái và Thái A dùng tốc độ nhanh nhất bí mật quay về Mật Địa Thiên Giới, ngay hôm đó xuất phát, càng nhanh càng tốt.
Hạo Thần hoàng giả nói với Lục Lâm Thiên.
- Hiện tại quay về Mật Địa Thiên Giới?
Lục Lâm Thiên ngạc nhiên, thời gian năm trăm năm mới qua một ít mà thôi, Mật Địa Thiên Giới quyết định biến hóa quá nhanh.
- Chuyện này không kỳ quái.
Hạo Thần hoàng giả nói với Lục Lâm Thiên:
- Bản thân Lục soái lĩnh ngộ đệ ngũ kỳ lạ áo nghĩa, bị xử phạt vào trong Thương Khung chiến trường là cân nhắc nhiều việc. Lúc này có chân lý Niết Bàn, Thiên La minh đã biết được, tự nhiên không tiếc giá nào đối phó Lục soái. Cho nên chúng ta phải rời khỏi Thương Khung chiến trường càng sớm càng tốt, vào Mật Địa Thiên Giới sẽ an toàn hơn. Vì an toàn của Lục soái, bên trên triệu Lục soái về Mật Địa Thiên Giới, tin tức này không bao nhiêu người trong liên minh quân bộ biết.
Lục Lâm Thiên nghe vậy mới biết được, khó trách lúc này liên minh quân bộ truyền tin tức giữ bí mật như vậy, thì ra là bảo mình về Mật Địa Thiên Giới.
Đột nhiên rời khỏi Thương Khung chiến trường, buông bỏ Lục gia quân vừa hình thành, trong lòng Lục Lâm Thiên có chút không nỡ bỏ.
Tuy trong Thương Khung chiến trường hung hiểm, khắp nơi đều là gϊếŧ chóc, nhưng mà Lục Lâm Thiên cũng hiểu rõ mình thích hợp nơi đây.
Nhưng Lục Lâm Thiên cũng biết rõ, trước mắt mình nên quay về, ở đó trăm lợi không có một hại, Mật Địa Thiên Giới có không ít bí cảnh lĩnh ngộ, có thể giúp mình đạt được không ít chỗ tốt.
- Ta về Mật Địa Thiên Giới, thế nhưng mà quân đoàn Hùng Phong và...
Lục Lâm Thiên lo lắng sau khi về Mật Địa Thiên Giới, Lục gia quân bị trùng kích thật lớn.
- Lục gia quân Lục soái đại khái có thể an bài, nhưng mà lúc này phải về Mật Địa Thiên Giới, cấp trên hi vọng Lục Linh cùng đi, Lục Linh đã sớm là người được điểm danh vào Mật Địa Thiên Giới.
Hạo Thần hoàng giả nói với Lục Lâm Thiên.
- Chỉ sợ phiền toái!
Trầm tư một hồi, Lục Lâm Thiên lần nữa đối với Hạo Thần hoàng giả nói:
- Quân đoàn Hùng Phong còn có thượng đẳng công huân còn chưa hối đoái...
Hạo Thần hoàng giả cười cười, giải thích với Lục Lâm Thiên:
- Việc này Lục soái cũng không cần lo lắng, Lục soái là người phụ trách quân đoàn Hùng Phong, thượng đẳng công huân vào Mật Địa Thiên Giới đổi cũng được, thậm chí đổi trong Mật Địa Thiên Giới mới có lợi.
Lục Lâm Thiên nghe vậy yên tâm hơn, nhưng mà Lục Linh cũng sắp đi Mật Địa Thiên Giới, Lục gia quân vừa hình thành khó mà bỏ được.
Lục Lâm Thiên trở lại đình viện, trong thiên điện nhìn thấy Mộ Linh Lạc thở phì phì chạy đến.
- Mộ tiểu thư, như thế nào?
Lục Lâm Thiên thấy thế, lập tức nghi hoặc hỏi Mộ Linh Lạc.
- Hừ, ta xem như nhớ kỹ Lục gia quân của ngươi.
Mộ Linh Lạc hừ Lục Lâm Thiên một tiếng, đường đường Tuyên Cổ Cảnh trung giai lại bĩu môi như tiểu nha đầu, cũng không quay đầu lại đi.
- Xảy ra chuyện gì, quái...
Lục Lâm Thiên sững sờ, lập tức nghi hoặc đi vào đình viện, lúc này mới phát hiện Lục Linh và Thái A vẫn còn chờ, lập tức hỏi Lục Linh cùng Thái A:
- Vừa mới Mộ gia đại tiểu thư là thế nào?
Lục Linh nhún nhún vai, nói với Lục Lâm Thiên:
- Không có gì, nàng biết ta đi vào trong Lục gia quân, vừa mới hỏi phương pháp luyện chế chiến hạm Phi Hổ cấp năm, ta nói ta cũng không biết.
Thái A lườm Lục Linh, nói với Lục Lâm Thiên:
- Lục Linh phó soái còn nói với Mộ gia đại tiểu thư, về sau không có việc gì ít đến Lục gia quân chúng ta, chúng ta không có người nào hoan nghênh nàng, cho nên Mộ gia đại tiểu thư thở phì phì chạy đi.