Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 442: Trước khi đi vào mật địa (1)



Vũ Ngọc Tiền nói.  

– Có yêu thú là tốt rồi.  

Lục Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng. Trong mật địa này nửa năm, nếu có yêu thú ở bên trong thì hắn có thể tu luyện giống như khi còn ở trong sơn mạch Vụ Đô, cũng tìm được yêu đan để thôn phệ.  

– Lâm Thiên, ba đầu yêu thú của con cũng không được tiến vào mật địa. Trong mật địa này có phong ấn của cường giả trong tông đề phòng yêu thú chạy ra. Vì vậy trong mật địa này có cấm chế, bất luận là một đầu yêu thú nào cũng không thể tiến vào, cũng không thể đi ra khỏi mật địa.  

Vũ Ngọc Tiền nói.  

– Còn có loại cấm chế này sao?  

Trong lòng Lục Lâm Thiên trầm xuống, hắn đang muốn mang theo Tiểu Long đi vào mật địa, đến lúc đó hắn cũng an toàn hơn một chút, thế này quả thực có chút phiền phức rồi.  

– Không biết có thể mang không gian thú nang đi theo hay không.  

Lục Lâm Thiên nhíu mày thầm nghĩ.  

Sau khi từ chỗ Vũ Ngọc Tiền trở về đình viện của mình, Tiểu Long nhanh chóng chạy tới vai của Lục Lâm Thiên, nhanh nhảu hỏi:  

– Lão đại, thế nào rồi? Có tiến vào top hai mươi người cuối cùng không?  

– Lão đại của ngươi xuất mã đương nhiên không thành vấn đề.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Đó là đương nhiên, lão đại xuất mã đương nhiên không thành vấn đề, bằng không sẽ không phải là lão đại của đệ rồi.  

Tiểu Long không ngừng phun ra nuốt vào cái lưỡi, thanh âm truyền vào trong tai Lục Lâm Thiên.  

Còn ba ngày nữa mới tiến vào mật địa. Trong ba ngày này Lục Lâm Thiên phát hiện ra mình lại chẳng biết làm gì. Cho nên hắn lập tức mỉm cười gọi Thiên Sí Tuyết Sư đi tới chỗ ở của Lục Vô Song.  

Trên một ngọn núi khổng lồ, mây mù lượn lờ ở sườn núi, một đám kiến trúc như ẩn như hiện. Trong một đình viện, lúc này Triệu Vô Cực, Sử Vân Sinh, Triệu Kình Hải, Triệu Kình Thiên, Lục Thiếu Hổ, Tằng Sở Hùng đang ở đó.  

– Kình Hải, Kình Thiên, Sở Hùng, lần này ba người các ngươi đều có thể đi vào mật địa, nếu ba người các con liên thủ hẳn sẽ không có nguy hiểm gì. Nếu cơ duyên tốt nói không chừng sẽ thu được một ít bảo vật. Trong mật địa này có không ít bảo vật bất phàm.  

Triệu Vô Cực nói với mọi người.  

– Gia gia, trong mật địa này còn có những bảo vật gì tốt chứ?  

Triệu Kình Thiên nói:  

– Con đừng coi thường mật địa này. Trong mật địa còn có không ít trận pháp thượng cổ, ngay cả trưởng lão Linh đường cũng không thể phá giải. Cho nên đều là cấm địa, các con ngàn vạn lần không được xông vào đó, về phần bảo vật, Vũ Linh thánh quả kia tuyệt đối là bảo vật, còn những cái khác phải xem cơ duyên của các con.  

Triệu Vô Cực nói.  

– Ngoại công, người có biện pháp nào để cho con tiến vào trong mật địa hay không?  

Lục Thiếu Hổ lúc này lên tiếng, sắc mặt hắn không tốt chút nào. Tận mắt nhìn thấy Lục Lâm Thiên có thể tiến vào mật địa mà hắn thì lại không thể, tâm tình của hắn lúc này không cần hỏi cũng biết.  

– Thiếu Hổ, điều này ngoại công cũng không có cách nào. Sau này con cần phải nỗ lực nhiều hơn. Năm nay con mới có mười chín tuổi, coi như là lần tới mật địa mở ra con vẫn còn có cơ hội.  

Triệu Vô Cực nói.  

– Gia gia, lần này Lục Lâm Thiên kia cũng đi vào mật địa, chúng ta có nên….  

Trong mắt Triệu Kình Thiên lúc này bắn ra sát ý nói.  

– Mặc kệ thế nào ta cũng không hy vọng hắn còn sống mà đi ra. Ba người các con tiến vào mật địa phải nghĩ biện pháp đánh chết hắn mà không để cho những đệ tử khác biết. Trong mật địa, đệ tử đồng môn không được sát hại lẫn nhau, bằng không ta cũng không bảo vệ được các con.  

Triệu Vô Cực nói.  

– Một Vũ Phách mà thôi, tuy rằng có chút bản lĩnh thế nhưng muốn giết hắn quả thực so với giết một con gián còn dễ dàng hơn.  

Triệu Kình Hải lạnh nhạt nói, trong mắt bắn ra sự kiêu ngạo vô cùng. Thứ nhất Long bảng, Linh Tướng  

tam trọng, muốn chặn giết một Vũ Phách quả thực không phải là việc khó khăn gì.  

– Tiểu tử kia có chút bản lĩnh, các con vẫn phải chú ý một chút.  

Triệu Vô Cực nói.  

Gió nhè nhẹ thổng khiến cho đám sương mù trong núi di động, trên một ngọn núi lúc này có hai thân ảnh, một nam một nữ đang ngồi trên một tảng đá.  

– Lâm Thiên, sau khi tiến vào mật địa phải cẩn thận, không thể sơ ý.  

Lục Vô Song nói.  

– Những lời này tỷ đã nói chín lần rồi nha.  

Lục Lâm Thiên đáp.  

– Tỷ sợ đệ sơ ý.  

Đôi mắt xinh đẹp của Lục Vô Song trừng lên với Lục Lâm Thiên, lại nghiêm mặt nói:  

– Và nói cho đệ một chuyện quan trọng.  

– Nói đi, đệ nghe đây.  

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Vô Song, Lục Lâm Thiên ngừng cười nói.  

– Tỷ biết giữa đệ và Hồng Lăng có chút chuyện….  

– Vô Song, đệ và Hồng Lăng thực… Chí ít hiện tại vẫn không có gì…  

Lục Lâm Thiên vội vã giải thích.  

– Không được xen nào, hãy nghe tỷ nói hết.  

Lục Vô Song lấy tay che miệng Lục Lâm Thiên rồi nói:  

– Tỷ biết hiện tại giữa đệ và Hồng Lăng không có gì. Tỷ cũng đã tìm Hồng Lăng nói qua. Hồng Lăng mặc dù là có chút điêu ngoa, thế nhưng ở chung lâu đệ sẽ phát hiện nàng là một nữ hài tốt. Tuy rằng miệng luôn nói hận đệ, là nữ nhân nên tỷ biết, tỷ biết trong lòng nàng còn có đệ. Cho nên đệ không được làm nàng tổn thương.  

– Vô Song, ý của tỷ là?  

Lục Lâm Thiên nhướng mày nói.  

– Tuy rằng tỷ không muốn cùng người khác chia sẻ đệ, thế nhưng tỷ cũng không muốn Hồng Lăng phải thương tâm. Quan trọng hơn tỷ biết trong lòng đệ cũng có Hồng Lăng, chỉ vì sợ tỷ ghen cho nên mới giả bộ là không thích Hồng Lăng. Lần này tiến vào mật địa, đệ tự mình nghĩ biện pháp an ủi nàng đi.  

Lục Vô Song nói.  

Lục Lâm Thiên ngạc nhiên, một lát sau mới nói:  

– Tỷ thực sự không ăn dấm?  

– Sao tỷ lại phải ăn dấm? Nếu như là nữ nhân khác tỷ nhất định sẽ phản đối. Thế nhưng Hồng Lăng thì tỷ hiểu rõ, trong lòng nàng thực sự có đệ. Mặc dù tỷ có chút không muốn thế nhưng nghĩ bao lâu nay rốt cuộc cũng thông suốt. Nam nhân các ngươi đều là một dạng như thế này. Có rồi sớm muộn cũng sẽ chán, không chừng một ngày nào đó sẽ vụng trộm sau lưng tỷ. Không bằng để Hồng Lăng tới trông chừng đệ, tỷ cũng an tâm. Sau này nếu đệ lại như vậy cho dù tỷ bỏ qua cho đệ thì Hồng Lăng cũng sẽ thu thập đệ.  

Lục Vô Song nói.  

– Hóa ra là muốn tìm một người tới quản đệ nha.  

Lục Lâm Thiên khẽ cười nói.  

– Đệ đừng được tiện nghi mà còn khoe mẽ.  

Lục Vô Song trừng mắt, đôi tay trắng như bông tuyết đánh vào người Lục Lâm Thiên.  

– Có nữ nhân như tỷ, đệ sao có thể đi tìm ai khác nữa.  

Ôm nử tử trước mắt vào lòng, trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này không khỏi cảm động. Trong đầu không tự chủ mà hiện lên dáng dấp của nữ nhân điêu ngoa Vân Hồng Lăng kia. Nếu nói trong lòng hắn hoàn toàn không có nàng quả là có chút giả dối. Thế nhưng việc này hắn cũng không thể làm chủ, cho dù hắn có ý tứ kia thế nhưng hiện tại Vân Hồng Lăng còn đang giận hắn, huống chi còn có một cửa của Vân Khiếu Thiên nữa.  

Gió nhè nhẹ thổi qua, bên ngoài một đỉnh viện tinh xảo, bên cạnh còn có mấy khóm trúc, lúc này có hai đạo thân ảnh xinh đẹp đang đứng đó.