Trong mắt bắn ra một đạo tinh quang, tu luyện bên trong này tuy rằng hắn không hài lòng lắm, thế nhưng cũng có chút tiến bộ, so với tu luyện ở thế giới bên ngoài cũng nhanh hơn gấp mấy lần.
Ánh mắt hắn lại chuyển sang phía Thúy Ngọc bên cạnh. Lúc này Thúy Ngọc vẫn còn đang tu luyện, một cỗ linh lực mạnh mẽ từ trong cơ thể tràn ra bên ngoài bao phủ quanh thân thể, không gian chung quanh ba động, bằng vào mắt thường khó có thể phát hiện. Chỉ có người nào có cảm giác nhanh nhạy mới có thể phát hiện ra lúc này có từng tia năng lượng bị Thúy Ngọc thu vào bên trong thân thể.
Nhìn vào Thúy Ngọc, ngũ quan tinh mỹ, làn da trắng nõn, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại có một nốt ban đỏ.
– Nếu như không có một vết ban đỏ này có lẽ nàng sẽ là một nữ tử tuyệt sắc.
Lục Lâm Thiên thầm nói, trong lòng không khỏi có chút tiếc hận.
– Có phải ngươi cảm thấy nốt ban đỏ trên mặt ta rất xấu đúng không?
– Ý của ta chính là, tâm tư muốn mọi người chú mục ai cũng có. Nếu như không có nốt ban đỏ này có thể sẽ giúp nàng tự tin hơn rất nhiều.
Lục Lâm Thiên nói.
– Ý của ngươi ta, nếu như ta không có nốt ban đỏ này ta sẽ có rất nhiều nam nhân truy cầu giống như Vô Song tỷ đúng không?
– Lời ta nói quả thực có một phần là như vậy, thế nhưng tuyệt không phải là toàn bộ.
– Vậy ngươi thành thật trả lời ta, nếu như nốt ban đỏ trên mặt ta vĩnh viễn không thể xóa bỏ, ta vẫn xấu như vậy. Nếu là ngươi, ngươi có lấy ta không?
Lúc này Thúy Ngọc có chút giảo hoạt nói.
– Chuyện này, nàng không phải là một người có thể tùy tiện chọn một ai đó mà gả nha.
Lục Lâm Thiên nói.
– Nếu như có người không để ý tới dung nhan của ta, lại không để ý tới thân phận nha hoàn của ta, ta gả cho người đó cũng chính là phúc khí của ta.
– Ha Ha, nếu như trước khi gặp Vô Song, nữ tử như nàng nếu không ghét bỏ ta, ta đương nhiên sẽ lấy.
Lục Lâm Thiên cười nói.
– Ý của ngươi là ta không bằng Vô Song tỷ?
Thúy Ngọc nói.
– Đương nhiên không phải, nàng và Vô Song tỷ không thể so sánh với nhau. Ý tứ của ta là, hiện giờ ta đã có Vô Song cho nên rất khó tiếp thu người khác nữa.
Lục Lâm Thiên trả lời.
– Vậy ngươi không thể đồng thời tiếp nhận hai người hoặc là ba người sao?
Thúy Ngọc lại hỏi, trong mắt có chút khác thường.
– Ta cũng không biết, chí ít hiện tại còn chưa biết.
Lục Lâm Thiên đáp.
– Nếu như dứt bỏ tất cả, nữ nhân xấu như ta ngươi có lấy không?
Trong một cánh rừng vang lên âm thanh của Lục Lâm Thiên.
Một lát sau, trong một khe sâu trống trải, hai người xuất hiện ở đó. Hai người tìm một ít địa phương trống trải cũng vì sự an toàn của mình. Bởi vì những địa phương này có thể phòng bị yêu thú đánh lén.
– Nhanh như vậy đã qua hai tháng rồi, hẳn là sắp tới nơi Vũ Linh thánh quả xuất hiện nha.
Khoanh chân ngồi xuống, Lục Lâm Thiên nói.
– Năng lượng chung quanh càng ngày càng mạnh, chứng minh phương hướng chúng ta đi không sai. Có lẽ đã gần tới chỗ của Vũ Linh thánh quả.
Thúy Ngọc cảm nhận năng lượng trong không gian rồi nói.