Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 4546: Hư Thiên Thánh Cô



- Thánh Hồng Cảnh, không nghĩ tới nha đầu đã đạt tới cấp độ này, đã rất không tồi.

Ngay thời điểm nội tâm Lục Lâm Thiên âm thầm khϊếp sợ, cây đao màu vàng nói trong đầu Lục Lâm Thiên.

- Đao thúc, cái gì là Thánh Hồng Cảnh?

Lục Lâm Thiên hỏi cây đao màu vàng.

- Nói rất dài dòng, một hồi nữa ta sẽ nói cho ngươi biết, hiện tại ta còn chưa triệt để khôi phục, dùng tu vị hiện tại của nha đầu nói không chừng có khả năng phát hiện ta, đến lúc đó ngươi lại bị không ít phiền toái đâu.

Cây đao màu vàng nói xong liền im lặng.

Lục Lâm Thiên còn muốn hỏi nhưng cây đao màu vàng đã yên lặng, cũng không có hỏi tiếp.

Từ khẩu khí của cây đao màu vàng, Lục Lâm Thiên biết được đao thúc này dường như nhận ra Đại sư tỷ, có thể xưng là tiểu nha đầu, sợ rằng không chỉ nhận ra đơn giản như thế, mà Thánh Hồng Cảnh, Lục Lâm Thiên mới lần đầu tiên nghe thấy.

- Con sâu cái kiến, còn muốn chạy sao.

Bỗng dưng quý phu nhân quát một tiếng, lúc này trong hố sâu của quảng trường, chỉ thấy Hồng Mộc lão quái toàn thân đẫm máu đã biến mất, khi quý phu nhân quát lớn, lập tức vung tay vào hư không.

Xoẹt!

Một vết nứt không gian xuất hiện giữa không trung.

- Ah...

Sau đó trong không gian hư vô có tiếng kêu thảm thiết, Hồng Mộc lão quái vết máu loang lổ, vẻ mặt chật vật bị đánh bay ra khỏi không gian, căn bản không có bất cứ sức phản kháng gì, gương mặt trắng bệch, ánh mắt đầy khϊếp sợ.

- Hư Thiên Thánh cô hạ thủ lưu tình, xem mặt mũi của ta mà tha hắn một mạng.

Vào lúc này trong hư không có một giọng nói già nua vang lên, lúc nói xong lời cuối cùng, một lão giả già nua và một đại hán trung niên xuất hiện.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhảy lên, thì ra sư tỷ danh xưng là ‘ Hư Thiên Thánh cô ’, từ danh hào mà xem, tuyệt đối không phải người bình thường có thể đánh đồng.

Mà hai người này chính là Phong Hành Thiên Chủ cùng Băng Thiên, hai người này xuất hiện, Lục Lâm Thiên cũng không kỳ quái, sớm biết hai người này âm thầm quan sát, tuyệt đối sẽ không thực ngồi yên bỏ qua.

Nhưng mà Lục Lâm Thiên hơi có ngoài ý muốn là, xem ra Phong Hành Thiên Chủ dường như biết Đại sư tỷ của mình.

- Hư Thiên Thánh cô, thì ra là nàng tới.

- Hư Thiên Thánh cô, không ngờ là Hư Thiên Thánh cô, khó trách Hồng Mộc lão quái biến thành con sâu cái kiến.

- Trời ạ, là Hư Thiên Thánh cô lão nhân gia hiện thân.

Khi bốn chữ Hư Thiên Thánh cô vang vọng trong không gian, cả quảng trường có số ít những những cường giả đỉnh cấp khϊếp sợ, bốn chữ Hư Thiên Thánh cô này làm linh hồn bọn họ run rẩy, ánh mắt chấn động giật mình, vô cùng khϊếp sợ.

- Phong Hành, ngươi rốt cục cũng đi ra sao, giao cục diện khó chơi này cho sư đệ của ta, có tin ta lật tung thế giới Thượng Thanh hay không.

Nhìn thấy Phong Hành Thiên Chủ, quý phu nhân không chút khách khí, cũng không có cho Phong Hành Thiên Chủ mặt mũi.

Phong Hành Thiên Chủ đối mặt với Hư Thiên Thánh cô, trên gương mặt già nua của hắn mang theo thần thái xấu hổ, những nếp nhăn trên mặt hắn càng lún sâu hơn, hắn nói:

- Ta là thật không biết tiểu tử này là sư đệ của ngươi, nhiều năm như vậy, ta cũng không biết ngươi chính là Đại sư tỷ của Hoàng Phủ Minh Long, hắn vẫn rất kín miệng, nếu sớm biết như vậy, ta cũng không để cục diện thế này, ngươi nên xem mặt mũi của Hoàng Phủ Minh Long mà không làm náo loạn thế giới Thượng Thanh nữa.

- Phong Hành Thiên Chủ lại không biết quan hệ giữa Đại sư tỷ cùng Lục sư huynh.

Lục Lâm Thiên nghe vậy, lúc này nội tâm ngạc nhiên, vốn còn tưởng rằng Phong Hành Thiên Chủ quen biết Đại sư tỷ, cũng tự nhiên biết rõ quan hệ Đại sư tỷ và Lục sư huynh, nhưng mà hai người nói chuyện, dường như Phong Hành Thiên Chủ hoàn toàn không biết.

Phong Hành Thiên Chủ câu nệ, hắn đứng trước mặt Hư Thiên Thánh cô cực kỳ câu thúc, hắn vừa nói xong lại cười làm lành nhìn Hư Thiên Thánh cô, sau đó nhìn thấy Hư Thiên Thánh cô bắt lấy Hồng Mộc lão quái, nói:

- Chỉ là Hồng Mộc lão quái nho nhỏ không biết trời cao đất rộng, thật sự nên giáo huấn, nhưng dù sao cũng đang ở trong thế giới Thượng Thanh, chuyện đã qua, Thương Khung Minh chúng ta phải đoàn kết một ít, nếu mặt mũi ta không đủ, vậy xem mặt mũi Thương Khung Minh, xin ngươi đại nhân có đại lượng, tha hắn một mạng.

Phong Hành Thiên Chủ nói xong, Băng Thiên đứng ở bên cạnh, ánh mắt cực kỳ cung kính, dường như hắn không có tư cách nói chuyện với Hư Thiên Thánh cô.

- Tha cho hắn một mạng, không phải tiện nghi cho hắn sao, nếu truyền đi, người trong ba ngàn đại thế giới cho rằng sư môn của ta dễ khi dễ đấy.

Hư Thiên Thánh lườm Phong Hành Thiên Chủ, sau đó nhìn qua Lục Du Thược sau lưng, nói:

- Du Thược, ngươi là đệ tử ta, việc này quan hệ tới phụ thân ngươi, ta tạm thời phong ấn tu vị của con kiến hôi kia, chuyện này giao cho ngươi quyết định.

Vừa dứt lời, Hư Thiên Thánh cô điểm một chỉ, Hồng Mộc lão quái lập tức bay tới trước mặt Lục Du Thược.

Ông!

XÍU...UU!!

Lúc lúc này một đạo kiếm quang bổ tới, trực tiếp chém vào người Hồng Mộc lão quái, một kiếm bổ xuống rất gọn gàng.

- Ah...

Hồng Mộc lão quái kêu thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe, cánh tay phải đã bị Lục Du Thược một kiếm chặt đứt, thân thể hắn như con chim bị chém gãy cánh, không ngừng giãy dụa trên quảng trường, tu vị bị phong ấn, hắn nằm trên quảng trường run rẩy như chó chết.

Ông!

Thu trường kiếm trở về, Lục Du Thược lãnh đạm nói:

- Hôm nay sư phụ ta cố ý tha cho ngươi một mạng, lần sau dám can đảm trêu chọc Lục gia ta, Lục gia ta không tha cho ngươi.

- Người Lục gia không dễ chọc.

Nhìn như Hồng Mộc lão quái như con chó chết, tất cả ánh mắt cảm thán, không có người nào giải vây cho Hồng Mộc lão quái, Hồng Mộc lão quái này vận khí thật tốt, hôm nay có thể bảo vệ tính mạng.

Trong đám người, Phượng Thanh Hồng Tôn cầm đầu hơn trăm người nhìn nhau, vô cùng sợ hãi, nhìn thấy Hồng Mộc lão quái nằm đó nhưng không có người nào dám tiến lên.

Ánh mắt Phượng Thanh Hồng Tôn âm thầm run rẩy, nhưng lúc này thân thể hơi chấn động một ít, hắn cũng biết Hư Thiên Thánh cô, đây là tồn tại hắn không chọc nổi.

Ngược lại người trong thế giới Tam Hợp đang sợ hãi, từ từ chạy tới bên cạnh Hồng Mộc lão quái, dẫn Hồng Mộc lão quái đi.

Lục Lâm Thiên nhìn đám người đang đứng ngoài xem, không nói thêm gì, lưu lại Hồng Mộc lão quái một mạng, dùng thương thế của Hồng Mộc lão quái hiện tại, sợ rằng không thể khôi phục trong thời gian ngắn. Đến lúc đó khi đi ra Hồng Hoang Điện, mình cũng không cần lại lo lắng, có thể nói Hồng Mộc lão quái cũng không đủ gây sợ, lưu hắn một mạng cũng không sao.

- Du Thược, lần sau gặp gỡ gia hỏa không có mắt, đoạn cánh tay là nhẹ, nên làm nhiều một chút mới có thể làm cho bọn chúng ghi nhớ thật lâu.

Hư Thiên Thánh cô lườm một cái, sau đó nói với Lục Du Thược nói ra.

- Vâng, sư phụ.

Lục Du Thược gật đầu đáp.

- Ân, xem mặt mũi Phong Hành, chém một cánh tay là được rồi.

Hư Thiên Thánh cô nói xong, lập tức híp mắt lại, nói:

- Hải Nhược, Kim Thiên, Thanh Viêm, ba người các người còn không ra đây, chẳng lẽ muốn ta xuống mời các ngươi hay sao?