Trong này giống như một cái động không đáy vậy, Lục Lâm Thiên tuy rằng ngất đi, thế nhưng vẫn ôm Thúy Ngọc không buông.
Dòng xoáy không thấy đáy này ngày càng phát ra khí tức kinh khủng, mang theo thân thể hai người xoay tròn xuống phía dưới, mà lúc này hai người đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Nhưng lúc này, trên nhẫn trữ vật của Lục Lâm Thiên có một đạo lưu quang quanh quẩn. Nếu như Lục Lâm Thiên còn tỉnh thì nhất định có thể phát hiện ra, Linh Ngọc Sàng trong nhẫn trữ vật lúc này phát ra một cỗ năng lượng khổng lồ.
Sau đó từ trong nhẫn trữ vật thoát ra một đạo lưu quang rồi chui vào mi tâm Lục Lâm Thiên.
Lúc này, Lục Lâm Thiên nhanh chóng mở hai mắt ra, một cỗ uy áp trong nháy mắt khuếch tán, hai mắt bắn ra quang mang, giống như ngôi sao sáng vậy, khí thế đạt tới trình độ trước nay chưa từng có. Quanh thân cũng có một cỗ lực lượng vô hình tự động đánh bay lực hút của vòng xoáy chung quanh, hắn đứng lơ lửng trong vòng xoáy.
– Nữ oa nhi này dường như không đơn giản.
Lục Lâm Thiên sau khi mở hai mắt lập tức nhìn vào nữ tử trong lòng mình thầm nói một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phía chung quanh.
– Tàn trận thượng cổ, không nguyên vẹn cho nên có chút phiền phức nha.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chung quanh vô cùng yên tĩnh.
….
Cũng không biết qua bao lâu Thúy Ngọc ư nhẹ một tiếng rồi mở hai mắt, cảm giác có một thân thể nặng nề đang nằm đè lên người mình.
– Khục.
Lục Lâm Thiên khẽ ho một tiếng, lập tức mở hai mắt.
Gần trong gang tấc thế này khiến cho hai người có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, lại thêm chung quanh vô cùng vắng vẻ khiến cho cảnh tượng này càng thêm mờ ám.
Lục Lâm Thiên cũng không có sức nhìn ra chỗ khác cho nên cũng chỉ có thể nhìn vào khuôn mặt của Thúy Ngọc. Khuôn mặt nàng trắng nõn, dung nhan tao nhã, không cần trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú mang theo một chút ngây thơ, đồng thời cũng tỏa ra sự quyến rũ nhè nhẹ. Mũi nhỏ cao ngất, cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn quả thực giống như muốn câu hồn đoạt phách người nhìn vào vậy, dung nhan tuyệt mỹ này giống như là tiên nữ lạc xuống phàm trần.
– Quá đẹp, chỉ là….
Lục Lâm Thiên thầm than trong lòng một tiếng. Ngũ quan xinh đẹp hầu như có thể nói là hoàn mỹ không tỳ vết, thế nhưng lại có một nốt ban đỏ trên mặt, mà khi Lục Lâm Thiên nhìn vào khối ban đỏ trên mặt nàng, vẻ mặt cũng biến đôi.
Lúc này Lục Lâm Thiên thấy nốt ban đỏ trên mặt nàng đang nhanh chóng biến mất bằng một tốc độ vô cùng chậm rãi.
Nốt ban đỏ dần biến mất, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ tới cực hạn xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên. Lúc này khuôn mặt nàng không có nốt ban đỏ thì vô cùng xinh đẹp, hoàn mỹ tới cực hạn. Chỉ sợ là bất luận một nam nhân nào nhìn vào cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi, dù cho nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không để hình dung được khuôn mặt của nàng hiện giờ.
– Thúy Ngọc, nốt ban đỏ trên mặt nàng?
Lục Lâm Thiên kinh ngạc hỏi, lúc này Lục Lâm Thiên vô cùng khiếp sợ, không ngờ Thúy Ngọc lại là một nữ tử xinh đẹp như vậy.