Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 481: Chuẩn bị đột phá (1)



Năng lượng do thánh quả Vũ Linh biến ra trải qua luyện hóa thành chân khí, linh lực tinh khiết nhất rót vào đan điền khí hải, vào đầu Lục Lâm Thiên, làm khí thế của hắn chậm rãi tăng lên cao. Cứ thế thời gian qua đi rất nhanh, từng ngày chậm rãi đi qua.  

Trên dãy núi Vân Dương tông lúc này đã vào đông, thời tiết lạnh dần. Trên ngọn núi hiếm có sắc xanh, lộ ra ngọn núi nguy nga vốn có.  

Chạng vạng, mặt trời lặn, những cây tùng cổ và những tảng đá to mờ ảo trong mây khói, ánh chiều tà phản chiếu với nhau tôn lên ngọn núi cao vυ”t hùng vĩ, rực rỡ.  

Trong một đình viện yên tĩnh trên một ngọn núi, tuy lúc này là đầu đông nhưng chỗ này gieo trồng nhiều chậu cảnh, có nhiều khóm hoa đua nhau nở rộ.  

Trong hành lang đá trong đình viện có ba bóng dáng yêu kiều đang chơi đùa, rượt bắt nhau, tiếng cười trong như chuông ngân vang lên.  

Một lát sau ba người đứng ở hành lang đá ôm bụng cười.  

Một nữ nhân khuôn mặt quyến rũ dịu dàng nói:  

– Vô Song tỷ, đã lâu rồi ta không nhẹ nhàng như vậy, từ sau khi bọn họ vào mật địa thì ta cũng không cần liều mạng tu luyện như trước kia.  

Nữ nhân xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ, người nhấp nhô đường cong mỹ miều, trong tinh nghịch có quyến rũ, chính là Dương Diệu.  

Lục Vô Song vén vài sợi tóc mai ra sau tai, vô tình toát ra sức hấp dẫn vô hạn. Nàng nhìn chăm chú dãy núi, thản nhiên nói:  

– Chắc đã bốn tháng trôi qua rồi? Không biết trong bọn họ người nào lấy được thánh quả Vũ Linh.  

Độc Cô Băng Lan nói:  

– Tóm lại không có phần của chúng ta, nên đừng lo nghĩ.  

Độc Cô Băng Lan cười khúc khích nói với Lục Vô Song:  

– Vô Song tỷ lo lắng cho Lâm Thiên đúng không?  

Lục Vô Song lườm Độc Cô Băng Lan:  

– Nha đầu này, lại trêu ta.  

Rồi Lục Vô Song lộ ý cười khẽ nói:  

– Ta lo cho Thúy Ngọc, Lâm Thiên không biết có bị nguy hiểm gì không.  

Độc Cô Băng Lan cười bí hiểm:  

– Cái này thì Vô Song tỷ cứ yên tâm, bọn họ đi chung với nhau chắc không gặp nguy hiểm gì lớn.  

Lục Vô Song nói:  

– Chỉ mong như vậy.  

Thời gian trôi đi như hạt cát rơi khỏi kẽ tay. Quanh cung điện trong hiệp cốc vẫn một màu xám vĩnh hằng.  

Không biết từ khi nào, một góc núi đằng sau cung điện có luồng khí đậm đặc dần lan tỏa. Cùng lúc đó, nhiều yêu thú hai bên hiệp cốc cảm nhận khí tức này thì bàng hoàng, luôn nhìn chằm chằm vào sau núi.  

Trong quảng trường bên ngoài cung điện, Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao ngước hai cái đầu nhìn chằm chằm sau núi:  

– Yêu Vương lại sắp đột phá.  

Con mắt to như chuông đồng của Huyết Ngọc Yêu Hổ cũng nhìn sau núi không chớp mắt:  

– Khi Yêu Vương đột phá đến tứ giai trung kỳ thì thực lực sẽ mạnh hơn cả ta.  

Nghịch Lân Yêu Bằng đập đôi cánh nói:  

– Dùng thánh quả tất nhiên Yêu Vương phải đột phá thực lực, tiếc rằng chỉ được dùng một trái, nếu không thì nhiều năm qua chúng ta dùng thánh quả là đã có sức đột phá phong ấn đi ra ngoài.  

Thái Âm Yêu Thỏ thản nhiên nói:  

– Bạch Linh yêu vương tu luyện sáu ngàn năm mới chỉ là sơ kỳ lục giai, nếu đến bên ngoài ít nhất là bát giai. Chờ khi chúng ta ra ngoài thì tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh.  

Thanh âm của Thái Âm Yêu Thỏ là giọng nữ, âm sắc khá đáng yêu.  

Trong khi bốn con yêu thú bàn tán thì sau núi vang tiếng xé gió như tiếng rồng ngâm.  

– Grao!  

Thanh âm cao vυ”t kích động xuyên thấu không gian khuếch tán ra cùng khí tức uy hϊếp hùng mạnh.  

– Grao!  

– Két!  

– Hú hú!  

Trong hiệp cốc muôn thú gầm rống, khí thế vô hình khiến tất cả yêu thú run rẩy quỳ rạp.  

Giờ phút này, Huyết Ngọc Yêu Hổ, Thái Âm Yêu Thỏ, Nghịch Lân Yêu Bằng, Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao, bốn con yêu thú ngũ giai run lẩy bẩy. Áp lực uy hϊếp tuyệt đối đến từ sâu trong huyết mạch, linh hồn của chúng nó, không thể ngăn cản áp lực này được.  

Thủy Hỏa Song Đầu Yêu Giao run cầm cập, bị khí thế đè ép nghẹt thở:  

– Khí thế yêu hoàng, đây là khí tức của yêu hoàng!  

– Hú hú!  

– Grao grao!  

Bốn con yêu thú ngũ giai gầm rống theo, phải rống ra thì áp lực trong linh hồn mới giảm bớt một chút.  

Một luồng sáng vàng khổng lồ từ sau núi bắn lên cao. Khí thế cuồng bạo khuếch tán. Một cái đuôi to tựa đuôi rồng bay ra, lửa màu vàng xẹt qua không trung để lại hơi nóng cháy.  

Vù vù vù!  

Một bóng dáng mảnh khảnh bay ra từ cung điện cổ xưa, chính là Thúy Ngọc. Nàng nhìn chằm chằm tình hình rầm rộ sau núi.  

Thúy Ngọc lộ ánh mắt ngạc nhiên:  

– Khí thế rất giống nhưng Tiểu Long không giống tộc khủng bố kia, kỳ lạ thật.  

Không khí bạo ngược, tiếng muôn thú gầm rống trong hiệp cốc mãi không dứt. Nửa canh giờ sau khí thế sau núi mới thu về.  

Vù vù vù!  

Một luồng sáng vàng bay ra từ sau núi, nhanh như tia chớp nhảy lên cao.  

Bốn con yêu thú ngũ giai quỳ rạp hành lễ:  

– Kính chào Yêu Vương!  

Ánh sáng vàng thu nhỏ lại trên vai Thúy Ngọc, là Tiểu Long:  

– Thúy Ngọc tỷ tỷ đã xuất quan?  

Thúy Ngọc rất thích Tiểu Long đáng yêu trên vai mình:  

– Ừm! Ta đột phá mấy ngày rồi, không ngờ ngươi lại đột phá tiếp, thực lực lần nữa tiến bước dài phải không?  

Tiểu Long co duỗi lưỡi, ngóc đầu nhỏ, mắt nhỏ đen láy xoe tròn đắc ý nói:  

– Ta đột phá trung kỳ tứ giai, sau này không sợ Triệu Kình Hải nữa. Lần sau ta mà gặp lại sẽ quất chết Triệu Kình Hải!  

Thúy Ngọc nói:  

– Ngươi muốn gϊếŧ Triệu Kình Hải cũng đừng làm trong mật địa, sẽ gây rắc rối cho lão đại của ngươi. Thực lực Triệu gia rất mạnh, hiện tại lão đại của ngươi còn xa mới đối phó được, nên ngươi đừng lỗ mãng.  

Tiểu Long ngóc đầu nhỏ cố chấp hỏi:  

– Triệu gia, chẳng lẽ Bạch Linh tỷ tỷ cũng không làm được sao?  

Thúy Ngọc lắc đầu, nói:  

– Bạch Linh tỷ tỷ của ngươi cũng không thể. Triệu gia không chỉ có một Triệu Vô Cực, nên ngươi đừng gây phiền phức cho lão đại của ngươi.  

Tiểu Long co duỗi lưỡi, mắt bắn ra tia sáng lạnh:  

– Hừ! Có ngày ta và lão đại sẽ xử Triệu gia!  

Thời gian lặng lẽ trôi, trong mật địa một mảnh yên tĩnh.  

Trong cung điện cổ xưa, một bóng dáng mảnh mai ngồi thẫn thờ, xung quanh chỉ có yêu thú làm bạn, ngẫu nhiên mắt nhìn chằm chằm một góc cung điện.  

Bóng dáng mảnh mai thì thào:  

– Ta nên làm sao đây? Trở về hay ở lại?  

Người đó tựa vào hành lang thạch đình, eo nhỏ và thân thể dựa nghiêng đường cong mỹ miều, toát ra quyến rũ. Nếu không xem vết bớt đỏ trên mặt thì mọi người phải công nhận đây là một nữ nhân xinh đẹp.  

Tiểu Long đến bên cạnh Thúy Ngọc, hỏi:  

– Thúy Ngọc tỷ tỷ đang nghĩ gì?  

Thúy Ngọc ngồi thẳng dậy, nâng Tiểu Long trong tay mỉm cười nói:  

– Ta đang nghĩ tại sao lão đại của ngươi còn chưa xuất quan? Đã nửa tháng rồi.  

Tiểu Long thè lưỡi:  

– Yên tâm, ta cảm nhận được khí thế của lão đại luôn tăng mạnh, hơn nữa lão đại đã đột phá một lần, bây giờ là Vũ Phách bát trọng.  

Tiểu Long tiếp tục bảo:  

– Thúy Ngọc tỷ tỷ, có phải tỷ tỷ thích lão đại của ta không?  

Thúy Ngọc xì cười lườm Tiểu Long:  

– Tiểu quỷ, ngươi thì biết gì?  

Tiểu Long xoe tròn mắt nhỏ:  

– Hừ! Ta biết hết tất cả. Lão đại và ta có huyết khế, lão đại nghĩ cái gì là ta đều biết.  

Tiểu Long chớp mắt như đứa bé nghịch ngợm, khiến người nhìn rất thích bộ dạng đáng yêu này.