Trên lưng Lam Ngọc Lang ưng, tâm tình hiện tại của Lục Lâm Thiên vô cùng vui vẻ. Nhìn vào bóng lưng Lục Vô Song phía sau Tạ trưởng lão có chút nhớ nhung.
Phía dưới, sơn mạch chạy dài, ngọn núi biến hóa khác nhau nhưng đều toát lên vẻ nguy nga hùng vĩ, đỉnh núi trong mây mù như ẩn như hiện, dãy núi liên miên trập chùng, sau một lát không ít kiến trúc hiện lên trước mặt bọn họ.
Phù.
Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, bên ngoài so với trong mật địa thoải mái hơn không ít, không khí cũng tốt hơn. Mà sau khi tiến vào mật địa, Lục Lâm Thiên càng thêm cảm giác được rõ ràng, bình thường hắn căn bản không chú ý tới thiên địa lại có một đạo năng lượng vô hình.
Lúc này từ trong mật địa đi ra, Lục Lâm Thiên có thể cảm nhận được trong thiên địa có một loại năng lượng vô hình. Vạn vật trong thiên địa tu luyện đều dựa vào loại năng lượng này, mà ở trong mật địa cũng không có loại năng lượng này tồn tại.
Không bao lâu sau, đám người tới chủ phong Vân Dương Tông, trong cung điện nguy nga khổng lồ, sắc mặt chư vị trưởng lão đều vô cùng bất đắc dĩ.