Biết đồ đệ của bản thân sẽ tham dự đại hội Tam tông Tứ môn, Vũ Ngọc Tiền tâm tình vô cùng tốt, cuối cùng dưới nước bọt văng tứ tung nửa ngày lại lấy ra ba bộ vũ kỹ Hoàng cấp cao giai và mấy khỏa đan dược tứ phẩm giao cho Lục Lâm Thiên. Có người nói ra nói vào thế nhưng Vũ Ngọc Tiền vẫn mạnh mẽ trực tiếp lấy từ trong kho của Vân Dương Tông ra đưa cho đồ đệ của mình.
Sau khi Vũ Ngọc Tiền vui vẻ rời đi, Lục Lâm Thiên đứng trên ngọn núi, lúc này trong đầu có không ít chuyện để suy nghĩ. Chuyện Phi Linh môn của hắn không nghĩ tới Vân Dương Tông lại biết vô cùng rõ ràng, không biết lão độc vật và Quỷ tiên tử, hai người này có bị Vân Dương Tông điều tra ra hay không.
Chuyện Phi Linh môn, Vân Dương Tông đã biết được, cũng không có ý kiến gì, Lục Lâm Thiên cũng mơ hồi cảm giác được, dường như trong chuyện này có chút không bình thường.
Từ chuyện Phi Linh môn mà đoán, Lục Lâm Thiên hơn phân nửa đã có thể xác định, Vân Dương Tông đã điều tra về hắn, thế nhưng vì nguyên nhân gì, hiện tại Lục Lâm Thiên cũng không biết.
– Dưới mái hiên người khác, quả thực không có cảm giác an toàn a.
Nhìn dãy núi liên miên, Lục Lâm Thiên khẽ than.
Vẻ mặt trầm xuống, trong lòng Lục Lâm Thiên lúc này cũng có quyết định. Chí ít chuyện thứ nhất là hắn phải lấy được Vạn Niên Xích Đồng, vậy thì đầu tiên phải tiến vào top ba đại hội Tam tông Tứ môn kia, điều này không hề đơn giản một chút nào.
Trong mắt Lục Lâm Thiên có tinh mang bắn ra, thời gian còn có một tháng, trong một tháng này thực lực của hắn phải được đề thăng. Đến lúc đó cũng không phải là không có cơ hội, vì Vạn Niên Xích Đồng hắn cũng chỉ có thể liều mạng mà thôi.
Vào đêm, khi trời cao bị màn đêm bao phủ, trong phòng, lúc này Lục Lâm Thiên đang cầm trong tay một ngọc giản, một cỗ khí tức thuộc tính thủy nồng nặc đang lưu động, đây chính là một bộ vũ kỹ thuộc tính thủy Huyền cấp sơ giai mà hắn đã lấy được trong mật địa.
Không có một chút do dự nào, một giọt máu được trích vào bề mặt ngọc giản, tâm thần bắn ra, tức thì có một cỗ quang mang chói mắt tiến vào trong đầu Lục Lâm Thiên rồi hóa thành một cỗ tin tức khổng lồ.
Một lát sau, quang mang trên ngọc giản biến mất, ngọc giản cũng trở nên ảm đạm vốn nồng nặc năng lượng thuộc tính thủy lúc này cũng đã biến mất.
– Hàn Băng Ấn.
Lục Lâm Thiên lẩm bẩm nói, từ tin tức trong đầu hắn, vũ kỹ Huyền cấp sơ giải thuộc tính thủy này có tên là Hàn Băng Ấn, uy lực vô cùng lớn, khi thi triển tới mức tận cùng đóng băng ngàn dặm cũng không phải không thể làm được.
– Tu luyện.
Ánh mắt Lục Lâm Thiên bắn ra sự kiên nghị.
Dưới đêm tối, trong một đình viện tinh xảo, Thúy Ngọc lúc này đang mỉm cười.
– Bây giờ còn chưa phải lúc nói cho hắn, ta không muốn gây ra ảnh hưởng không tốt cho hắn, đợi thời gian thích hợp nói cho hắn cũng không muộn.
– Chỉ mong hắn có thể khiến cho đám người trong tộc thỏa mãn. Ta lo lắng nếu như người trong tộc biết, chỉ sợ sẽ đưa tới không ít phong ba, thậm chí Lục Lâm Thiên cũng sẽ gặp nguy hiểm, ngươi cũng biết tác phong của đám người trong tộc là như thế nào rồi đấy.
Độc Cô Băng Lan nói.
– Hừ, nếu như trong tộc dám làm ra điều gì bất lợi với Lục Lâm Thiên, ta sẽ khiến cho bọn họ hối hận. Lúc này ta nhất định phải vì chính bản thân mình mà lựa chọn.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thúy Ngọc hiện lên sự kiên định.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, ban ngày Lục Lâm Thiên tu luyện trong Vũ Linh ảo cảnh, ban đêm thì tu luyện trên ngọn núi của mình. Đêm khuya, Vân Dương Tông lại tiếp tục vang lên tiếng ầm ầm.
Sau đó không lâu, trong Vân Dương Tông, tông chủ Vân Khiếu Thiên cũng tuyên bố danh sách năm đệ tử tham dự đại hội Tam tông Tứ môn. Năm người phân biệt là, Vân Hồng Lăng, Triệu Kình Hải, Hàn Phong, Lục Lâm Thiên, Khuất Đao Tuyệt.
Năm người này tham gia đại hội Tam tông Tứ môn cũng không khiến cho ai cảm thấy ngoài ý muốn, cũng đã nằm trong dự liệu của mọi người. Dù sao đây đều là cường giả trong thế hệ trẻ tuổi của Vân Dương Tông.
Năm người sắp tham gia đại hội Tam tông Tứ môn đều tự bế quan tu luyện, ngay cả Vân Hồng Lăng cũng không đi tìm Lục Lâm Thiên nữa.